Chương 11. May mắn là phát hiện sớm.". Hạ Niệm Ý nghe Lạc Minh Khải đánh giá về Lục Diên Chiêu xong không tránh khỏi có chút sợ hãi trong lòng, đối thủ có thể làm cho Lạc Minh Khải coi trọng, năng lực tuyệt đối không tầm thường. "Nhưng mà hắn làm như vậy, có lợi Chương 7. Đứng ngoài ban công bệnh viện hút thuốc, những cơn gió buổi đêm lành lạnh từng đợt thổi vào người đánh tung những lọn tóc của Cheer làm cho nó không còn trật tự. Cô đưa tay vuốt tóc, mắt đăm chiêu nhìn xa xăm. Mệnh lý cho người Nữ sinh giờ Tuất, Thứ Năm ngày 27/5/1993 Dương lịch. Âm lịch là giờ Nhâm Tuất ngày Mậu Thân tháng Đinh Tị năm Quý Dậu (ĐẠI HẢI THỦY). TỬ VI CỔ HỌC. Nhóm nghiên cứu huyền học chuyên sâu. Chương 17. Chương trước Chương tiếp. Mộc Lương Tây rõ ràng cảm thấy Lạc Minh Khải dường như lại tiếp tục lạnh lùng với cô, không cần lời nói, chỉ cần nhìn ánh mắt anh cũng đủ biết. Trong khoảng thời gian tịnh dưỡng này, sức khỏe Lương Tây đã hồi phục như cũ Chương 40: Mộc Lương Tây, mày phải sống, sống tốt hơn so với bất kì ai. Chương 41: "Anh sắp được làm bố rồi!" Chương 42: Bắt đầu tư bây giờ, con của Lạc Minh Khải anh đã chết rồi. Yêu Như Vậy Hận Là Thế; Giới Thiệu. Đọc truyện hay ngôn tình sắc, ngôn tình Fast Money. Editor n0628 *** Lạc Minh Khải buông tay ra, Hạ Niệm Ý mất đi trọng lực liền đứng không vững, cả người lung lay như sắp đổ, nhưng ánh mắt của cô thì nhìn chằm chằm cửa phòng bệnh, người phụ nữ vừa mới đi ra khi nãy là kẻ cô hận nhất cuộc đời này, ngoài ra không còn ai khác. Ánh mắt cô trợn to, thậm chí bên trong còn có tơ máu, hơn nửa ngày mới khống chế được tâm tình kích động, chậm rãi di chuyển ánh ánh mắt về phía người đàn ông bên cạnh. “Lại diễn nữa rồi.” Cô nói rất nhẹ, chẳng qua tần suất âm thanh này và dáng vẻ cuồng loạn bây giờ của cô rất không khớp. “Nằm xuống nghỉ đi.” Lạc Minh Khải liếc nhìn cô, dường như đang thở dài. Mặc kệ cô làm cái gì, nhưng ít nhất cô sảy thai, là con của anh, về tình về lý, anh nên chiếu cố săn sóc cho cô, nhưng nếu nghĩ sâu một chút, cô biến thành cái dạng như bây giờ, có phải anh cũng có trách nhiệm không? Hạ Niệm Ý nở nụ cười, nhất định là như vậy, có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó mà cô không biết. Lạc Minh Khải không cách nào trở mặt được với Mộc Lương Tây, nên mới phải che chở cho cô ta trước mặt cô, chắc chắn là như thế rồi. Chẳng qua khi cô đang chuẩn bị nằm lên giường nghỉ ngơi theo lời của Lạc Minh Khải, thì những lời nói của Mộc Lương Tây một lần nữa lại quanh quẩn trong đầu, nhất thời khiến cô đau đớn, Hạ Niệm Ý đứng im một lúc, sau đó mới nhìn anh, “Anh còn chưa trả lời, rốt cuộc có phải anh đang giả vờ diễn hay không?” Lạc Minh Khải nhìn cô, trầm mặc không nói. Lời nói của Mộc Lương Tây cứ như câu thần chú bay lượn trong đầu Hạ Niệm Ý lần này đến lần khác… Sẽ không, người đàn ông này yêu Hạ Niệm Ý cô, chỉ yêu mình cô thôi. Dường như đến lúc này ức chế không chịu được nữa, Hạ Niệm Ý xoay người vồ lấy Lạc Minh Khải, hay tay nắm chặt áo anh, “Anh hẳn là tra được, là Mộc Lương Tây hại chết con chúng ta, anh phải trả thù, anh phải trả thù cho con, đó là con của anh, con của anh mà…” Hạ Niệm Ý không ngừng lay anh, liên tục kể tội anh, nói anh làm sao có thể, rằng người phụ nữ kia hại chết con của bọn họ, đó là con của hai người, sao anh lại không trả thù cho con chứ. Lạc Minh Khải lại rất bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt anh như tuyết ngày đông, trong veo lại đẹp đẽ, nhưng lạnh lẽo tới cực điểm. Ánh mắt anh dừng trên khuôn mặt cô, rồi lại di chuyển xuống tay cô, tựa như đang xác định điều gì, mở miệng nói, “Ở đây chỉ có hai người chúng ta.” Hạ Niệm Ý không hiểu ý anh, dừng lay người anh, “Anh ghét bỏ em chứ gì?” Thật sự giống như lời Mộc Lương Tây nói sao, không thích dáng vẻ hiện giờ của cô, cả người cô lúc này quả thực thiếu sức sống, quả thực không xinh đẹp, anh thật sự không thích rồi… Lạc Minh Khải chớp mắt, “ Ở trà lâu Lão tri kỷ không có bất kì ai chứng kiến cái cảnh mà em nói cả. Địa điểm em hẹn gặp Mộc Lương Tây cũng là do em chọn. Anh đã tra điện thoại của em rồi, mỗi lần em goị đều dùng một sim khác nhau, nhưng lại không đổi điện thoại mới, lần nào cũng đều là em chủ động gọi cho cô ấy trước…” “Ý anh là sao?” Hạ Niệm Ý lui về phí sau hai bước, tựa như không thể tin được giờ phút này anh lại đối xử lạnh lùng với cô. “Là em chủ động hẹn gặp Mộc Lương Tây…” Lạc Minh Khải chăm chú nhìn cô, nhưng lại không có tí tình cảm nào, anh lấy một tập văn kiện ra, đó đích thực là bằng chứng lúc trước Hạ Niệm Ý định mang cho Mộc Lương Tây… Hạ Niệm Ý nhìn chằm chằm phần văn kiện kia, lắc đầu, môi khẽ nhếch lên, tựa như sắp khóc, “Là em chủ động tìm Mộc Lương Tây, em chỉ muốn cô ta rời khỏi anh, em sợ anh sẽ yêu cô ta, em sợ anh không muốn ly hôn với cô ta, cho nên em mới làm như vậy… Em nghĩ cô ta là một người phụ nữ yếu đuối nên mới hẹn cô ta ở đấy, không ngờ cô ta lại âm mưu hại chết con chúng mình.” Chương này mình để HNY gọi MLT là “cô ta” vì HNY đã bình tĩnh hơn chương trước nha, chương trước thấy điên loạn quá nên để HNY gọi MLT bằng “nó” luôn “Nơi hẹn là em chọn, làm sao trong thời gian ngắn ngủi như thế cô ấy có thể lập mưu bày kế được?” Anh đã hỏi thím Hoàng thời gian cụ thể mà Lương Tây nhận cuộc gọi của Hạ Niệm Ý, làm sao có thể trong thời gian hạn chế như thế mà Lương Tây an bài tốt hết thảy … “Ý gì nữa đây?” Hạ Niệm Ý tiến lên, lần này nắm lấy tay Lạc Minh Khải, “Anh không tin em sao, sự thật là cô ta hại chết con của em, là cô ta đấy…” Lạc Minh Khải gỡ tay cô ra, “Qủa thực tài xế chở Mộc Lương Tây đi đến gặp em, nhưng ngày đó mẹ của cô ấy lại bệnh cho nên liền phải trở về Mộc gia. Hơn nữa, vốn là Mộc Lương Tây không biết lái xe…” “Cô ta là kẻ lừa đảo, người phụ nữ đó là đồ lừa đảo, anh phải tin em, thật sự là cô ta hại chết con của chúng ta, em tận mắt chứng kiến cô ta lái xe, còn hạ cửa kính xuống để em thấy mặt cô ta nữa…” “Đủ rồi.” Anh nhịn không được chặn lời cô nói, có bị ngu cũng biết nếu làm chuyện xấu sẽ không để người nhìn thấy mặt mình, Mộc Lương Tây không thông minh, nhưng cũng sẽ không ngốc đến lợi hại như vậy, nếu thật sự là Lương Tây tông Hạ Niệm Ý, thì Lương Tây sẽ đần đến mức cố ý cho Hạ Niệm Ý thấy mặt mình sao? Đại khái là không đủ kiên nhẫn, Lạc Minh Khải nhẹ nhàng nói một hơi, “Biển số xe mà em nói ấy, ngày đó chủ của chiếc xe vẫn đang lái nó ở thành phố H…” Toàn thân Hạ Niệm Ý phát run, không thể kiềm chế lắc đầu nguầy nguậy, “Anh không tin tôi mà lại tin con khốn Mộc Lương Tây, là nó hại chết con của chúng ta, vậy mà anh lại đi tin kẻ giết người… Ha ha…” Cô điên cuồng cười, cũng điên cuồng gào thét, “Anh vậy mà lại tin người phụ nữ kia, anh tin nó… Đồ ma quỷ, nó chính là ma quỷ…” Lúc này đang kích động nên để HNY gọi MLT bằng “nó” nha Thất bại thảm hại, thì ra Hạ Niệm Ý cô cũng có một ngày thua thảm như vậy, từng bước một đi lọt vào cái bẫy của Mộc Lương Tây. Con của cô mất rồi, hung thủ chẳng những không phải chịu trách nhiệm gì, hơn nữa còn trở thành người bị hại… Lạc Minh Khải nhìn cô cười, cô cười đến sảng khoái như vậy, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống… “Lạc Minh Khải, anh chọn tin tưởng nó, vậy là sao đây? Chẳng lẽ anh cho rằng tôi cố ý hẹn Mộc Lương Tây ở nơi vắng vẻ sau đố cố ý sảy thai để hãm hại nó sao? Anh nói đi, vì cái gì mà tôi phải làm thế chứ, tại sao tôi phải đối xử với máu mủ của mình như vậy hả, anh nói, anh mau nói…” “Trước đó em cũng từng đi tìm cô ấy, nhưng cô ấy không đồng ý ly hôn với anh.” Lạc Minh Khải dùng ngữ khí khẳng định để nói những lời này, “Cho nên em mới hẹn Lương Tây lần nữa…” Không cần nói thêm điều gì, Mộc Lương Tây không đồng ý ly hôn với Lạc Minh Khải, cho dù Hạ Niệm Ý nói ra chuyện mình mang thai, Mộc Lương Tây vẫn luyến tiếc Lạc Minh Khải không rời, vì thế liền khiến Hạ Niệm Ý phẫn nộ, nếu Mộc Lương Tây làm Hạ Niệm Ý sảy thai, như vậy Lạc Minh Khải chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, chủ động ly hôn… Nước mắt của Hạ Niệm Ý không ngừng rơi xuống, “Anh nghĩ tôi như thế sao? Nghĩ tôi độc ác đến vậy à? Tự khiến mình sảy thai sau đó đổ lỗi cho người khác? Trong mắt anh tôi là loại tâm địa độc ác vậy hả?” “Lúc em mang thai đã giả đau bụng ba lần, hai lần ngã bị thương, thậm chí có một lần cố tình trượt ngã…” Lạc Minh Khải dời tầm mắt sang nơi khác, không hề liếc nhìn cô… Sao cô lại trở nên như vậy? Cô hỏi, kỳ thực anh cũng đang tự hỏi, vì sao cô lại biến chất thành ra thế này? Hạ Niệm Ý suy sụp khốc rống lên, không phải như vậy, cô giã vờ nhiều lần là thế, nhưng sẽ không nhẫn tâm đến nỗi hại chết đứa con ruột thịt của mình, cô dùng hết sức hết lực ôm lấy anh, “Anh tin em đi, em yêu anh như thế thì làm sao cam tâm tổn thương con của bọn mình được chứ, là Mộc Lương Tây nói dối, nó cố tình chia rẽ chúng ta mà thôi, em yêu anh, cả đời này cũng sẽ không có ai yêu anh nhiều như em đâu.” Lạc Minh Khải gỡ từng ngón tay của cô ra, “Nghỉ ngơi đi…” Anh thật sự mệt chết đi được. Hạ Niệm Ý lại la hét điên cuồng, “Mộc Lương Tây là đồ ma quỷ, cô ta là kẻ lừa đảo, nó giết con em, loại như nó sẽ không được chết tử tế, chết không tử tế…” “Mộc Lương Tây, màu giết con tao, là mày giết chết con tao…” “Xin anh đấy, anh phải tin em, em xin anh…” Cô khóc như bị điên, Lạc Minh Khải chỉ có thể gọi bác sĩ đến để tiêm thuốc an thần cho cô… Khi Lạc Minh Khải trở về Hoa Hồng Viên thì thần sắc vô cùng mệt mỏi, thậm chí ánh mắt luôn luôn sáng nay cũng chất chứa lớp sương mù mỏng manh. Lương Tây ngẩng đầu lên nhìn anh, nhịn không được nở một nụ cười, buông quyển thuyết thuyết ngôn tình trong tay xuống. Cô thấy anh về đã một lúc, nhưng anh vẫn đứng bất động nơi ngưỡng cửa, ánh mắt của anh nhìn về phía cô, nhưng dường như cô Hôm nay anh dường như có chút kỳ quái. Lương Tây cau khuôn mặt nhỏ nhắn lại, cũng nhìn về phía cửa Lạc Minh Khải đang đứng, cuối cùng đứng dậy, bước từng bước đến cạnh anh. “Làm sao vậy? Rất mệt mỏi sao?” Âm thanh của cô rất nhẹ nhàng, dịu dàng bay bổng trong không khí. Một người phụ nữ thế này, ai lại có thể nghi ngờ cô lái xe đâm người khác chứ? Cô có gương mặt hồn nhiên xinh đẹp, ánh mắt luôn mang theo tia sợ hãi lại ngây thơ, tựa như một hồ nước trong suốt đến độ thấy cả đáy, thanh khiết như vậy, rõ ràng như vậy, không dung túng tí tạp chất nào. Cô vươn tay chạm vào mặt anh, cô vẫn dịu dàng như thế, vẫn luôn tốt đẹp… Vì cớ gì Hạ Niệm Ý mà anh từng hiểu rõ lại trở nên như kia? Chỉ vì muốn một đứa con mà bẫy anh, nửa đêm cố ý ngã chổng vó vì cô ta biết anh sẽ đến, trước mặt anh là một vẻ, sau lưng anh lại biến thành một người khác… Lạc Minh Khải đột nhiên nắm lấy tay của cô, Lương Tây khó hiểu nhìn anh, nhưng không rút tay về, vẫn ôn nhu cười với anh. Nụ cười của cô tựa như gió xuân, thổi tất cả mọi phiền muộn nóng nảy trong nội tâm của anh đi, chỉ chừa lại cảm giác mát mẻ, yên tĩnh đến sung sướng, nhưng lại không lạnh lẽo, thậm chí vừa đủ làm người ta thoải mái. “Em đang đợi tôi sao?” Anh nặn ra một nụ cười. Cô gật gật đầu. “Ngốc.” Trong lời nói lại có tiếng thở dài khó phát hiện. Anh buông tay cô ra, lại dùng bàn tay đó sờ tóc cô, nhẹ nhàng ôn nhu. Nếu như lúc trước anh vẫn luôn phỉ nhổ người như cô, từ nhỏ đã được bố mẹ yêu thương chiều chuộng, chưa bao giờ thấy rõ sự hiểm ác của xã hội, luôn chờ đợi người khác bảo vệ mình… Hiện tại anh cảm thấy như thế thật tốt, ít nhất cô vĩnh viễn sẽ không thay đổi, sẽ không làm cho người khác kinh ngạc, cũng không khiến người khác khó chịu. Bọn họ sóng vai đi vào nhà, Lạc Minh Khải dường như nhớ tới điều gì, dừng lại một chút, “Hôm nay em đến bệnh viện làm gì?” Nếu không có nguyên nhân gì, cô đến bệnh viện làm chi? Hơm nữa còn xuất hiện trong phòng bệnh của Hạ Niệm Ý… Lương Tây xoay người, sửng sốt vài giây, ngây ngốc nhìn anh, rồi lại giảo hoạt cười, “Lát nữa sẽ nói cho anh biết, bất ngờ lắm đấy nhé.” Lạc Minh Khải đoán không ra cô muốn nói gì, cũng chẳng còn tinh thần đâu mà đoán. “Ừm… Trợ lý Hạ hình như hiểu lầm em rồi thì phải.” Khi Lương Tây nói ra những lời này liền cau mày. Anh đang nhìn cô, tất nhiên cũng thấy được bộ dạng nhíu mày cau mặt của cô, anh giống như không nghe cô nói gì cả, chỉ có một ý nghĩ trong đầu, sao cô lại nhíu mày như thế chứ, cô hẳn chỉ nên cười, nụ cười vô âu vô lo, vĩnh viễn thuần khiết xinh đẹp… Lạc Minh Khải không có phản ứng gì, Lương Tây nháy mắt mấy cái, lại nghiêng đầu, “Anh nói xem, trợ lý Hạ rất hận em, lúc ấy còn dọa em nữa, vừa đúng lúc đó anh lại xuất hiện.” “Sợ sao?” “Không có nha, em biết anh sẽ đến…” Cô lại nhếch moi cười. Lần này Lạc Minh Khải tắm rất lâu, nhắm mắt lại, hưởng thụ dòng nước trôi trên mặt đến sảng khoái. An Diệc Thành vốn muốn tiếp tục điều tra thêm chuyện này, anh liền bảo ngừng lại, thực sự không phải không có điều đáng ngờ, sao thời điểm sự tình xảy ra lại không có ai chứng kiến? Làm sao lại vừa khéo như vậy? Nhưng tài xế thừa nhận anh ta định lái xe đưa Lương Tây đến chỗ hẹn, nhưng trên đường đi cô lại nhận được điện thoại, phải quay về Mộc gia… Lương Cần ngày hôm đó quả thực bị bệnh. Hết thảy đều có thể giải thích được, nhưng anh lại bất anh không thôi. Khi ra khỏi phòng tắm, tóc anh vẫn đang ướt, Lương Tây không thích liền nhăn mày, lấy khăn tắm ra lau tóc cho anh. Anh vốn định từ chối, lại nhìn thấy dáng vẻ trầm mặc của cô lúc đang chăm chú. Thôi, cô thích làm mấy việc nho nhỏ này, thì cứ để cô làm đi… Tóc đã được lau khô một nửa, Lạc Minh Khải mới nhìn cô, giờ phút này cô đang quỷ gối trên giường, anh thì lại ngồi ở mép giường, anh hơi giương mắt lên, “Có cái gì bất ngờ cho tôi?” Anh nhớ rõ lời cô nói. Lương Tây dịu dàng cười, kéo tay Lạc Minh Khải đặt trên bụng mình, “Anh sắp lên chức bố rồi.” *** Ngôn Tình Nguồn Sưu Tầm 111,438 Dừng 211031 24/02/2016 Đánh giá từ 20 lượt Truyện Yêu Như Vậy, Hận Là Như Thế của tác giả Lục Xu thuộc thể loại truyện ngôn tình hiện đại, với những tâm tư của người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ. Cô gặp vào trường hợp bi đát nhất của phụ nữ, chồng cô ngoại tình mà ai cũng biết nhưng mà cô cũng chẳng có chút rối loạn gì. Anh gây cho cô đau khổ, cô sẽ tự tay bắt anh nếm trả lại hết những gì thứ đó. Cô sẽ phá hủy từng thừ từng thứ một mà cô đã cất công gầy dựng nên! Cùng đọc truyện và theo dõi tiếp câu chuyện nhé mọi người. Khi ăn sáng, Lương Tây chăm chú nhìn Lạc Minh Khải, ngay cả thời gian ăn cháo cũng bị kéo dài vô cùng. Cô một bên vừa nhìn, một bên lại cúi đầu nở nụ cười. Lạc Minh Khải sợ cô cứ tiếp tục nhìn như vậy, cuối cùng toàn bộ bát cháo cũng nguội mất, không khỏi ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, ý bảo cô ăn bữa sáng của mình đi. Sau khi bị ánh mắt anh ra hiệu, Mộc Lương Tây mới giống như cô học trò ngoan ngoãn vâng lời, thành thật bắt đầu ăn sáng. Anh mặc bộ quần áo mà cô mua, nhìn rất đẹp mắt, giống y như trong tưởng tượng của cô. Hơn nữa cái caravat kia cũng rất hợp, rất có khí chất. Cô không nhịn được âm thầm tự khích lệ mình một chút, ánh mắt mình quả là không sai. Dường như Lạc Minh Khải cố gắng hết mức để không chú ý tới ánh nhìn nghiên cứu tìm tòi của cô, sau cùng lắc đầu, có phần bất đắc dĩ lên đường đến công ty. Mà Mộc Lương Tây đi một mạch theo anh, anh đi nhanh, cô liền bước đi nhanh, anh đi chậm, cô cũng bước đi chậm, mãi cho tới khi tài xế đến đón anh. Anh ngoảng đầu lại nhìn một cái, Lương Tây vươn tay hướng về phía anh vẫy chào. Cô cười đến rực rỡ vô cùng, khuôn mặt tựa như hoa anh đào tháng ba hé ra, long lanh lạ thường. Đột nhiên anh có hơi hốt hoảng, nhưng rất nhanh ngồi vào trong xe, không hề nhìn cô. Anh chẳng qua chỉ mặc quần áo do cô mua, cô đã có thể vui vẻ đến như vậy, là do cô dễ dàng thoả mãn, hay là do chính anh từ trước đến nay không hiểu được niềm vui sướng của những việc nhỏ nhặt này? Lạc Minh Khải đến công ty, liền mở mấy cuộc họp, tập trung vào công việc. Hạ Niệm Ý dõi theo anh với ánh mắt mang vài phần tò mò nghiên cứu. Hội nghị kết thúc, mãi cho đến khi vào phòng làm việc của anh, Hạ Niệm Ý mới buột miệng thốt ra, “Trước đây chưa từng thấy qua anh mặc bộ quần áo này.” Trong mắt còn loé lên một chút cảm xúc khác. Lạc Minh Khải chẳng có cảm xúc gì nhìn cô một cái, dường như cảm thấy còn có chút buồn cười, “Bây giờ còn muốn quản cả việc anh mặc quần áo gì à?” Hạ Niệm Ý không ngờ anh sẽ nói như thế, ngay lập tức trở nên xấu hổ. Chẳng qua cô chỉ dựa vào cảm giác, nhận thấy rằng bộ quần áo này của anh có hơn một chút gì đó. Cô không muốn thừa nhận, đó là hơn vài phần nữ tính và ôn nhu, tựa như nhìn thấy anh mặc bộ trang phục này, có thể mường tượng ra vợ của anh vì anh mà chuẩn bị tỉ mỉ. Cái ý niệm trong đầu có phần hoang đường, nhưng vài giây vừa rồi, quả thật là cô có suy nghĩ như vậy. “Em chỉ thấy có hơi khác biệt thôi mà.” Cô đương nhiên sẽ không thừa nhận, lập tức cùng anh bàn chuyện công việc. Phản ứng của Hạ Niệm Ý lại khiến cho bản thân Lạc Minh Khải âm thầm kinh hãi, chẳng lẽ trên người anh thật sự tồn tại biến hoá lớn mà đến chính anh cũng không rõ? Anh không biết, giác quan thứ sáu của phụ nữ chuẩn đến mức nào. Mặc dù Lạc Minh Khải không muốn cùng Mộc Lương Tây thường xuyên gặp mặt quá nhiều, nhưng mỗi ngày vẫn cố gắng trở về sớm. Anh lái xe trở về, ở rất xa sẽ ấn còi xe một chút, giống như là đang nhắc nhở cái gì đó. Khi anh trở lại Hoa Hồng Viên, cô gái kia sẽ lập tức chạy tới, giống hệt một cô bé chờ để được cho kẹo ăn. Lạc Minh Khải không muốn thừa nhận rằng, chứng kiến đôi mắt cô ngập tràn mong chờ, anh thực không đành lòng khiến cho cô thất vọng ngay sau đó. Mấy ngày nay, Lạc Minh Khải và Mộc Lương Tây đều yên ổn sống chung… Ngày hôm đó, sắp đến giữa trưa, Lạc Minh Khải còn đang chủ trì một cuộc họp, nghe các chủ quản mỗi ngành báo cáo và phân tích tình hình của một quý. Anh còn đang lắng nghe chăm chú, đột nhiên điện thoại di động vang lên. Bản thân Lạc Minh Khải ghét nhất người khác khi đang họp mà nhận điện thoại, giờ phút này nghe được âm thanh của chiếc di động vang lên, tất cả mọi người vô thức nhìn về cái người không may ấy. Kết quả nhận ra là giám đốc của mình, vậy là cả đám người ngay lập tức giả bộ như cái gì cũng không biết. Lạc Minh tuỳ ý để di động kêu lên hai tiếng, nhìn thoáng qua thấy là do thím Hoàng gọi đến. Chần chừ hai giây, rốt cuộc vẫn đi ra ngoài. Anh rất ít tiếp điện thoại khi đang họp, huống chi ở thời điểm mọi người đều đang chờ đợi. Hạ Niệm Ý cau mày nhìn theo bóng dáng anh, vốn dĩ cô tưởng rằng không quá hai giây anh liền ngắt điện thoại, bởi vì anh luôn lấy công việc làm trọng. Nhưng anh đi ra ngoài một hồi lâu cũng không quay vào, Hạ Niệm Ý không nhịn được đứng dậy muốn đi nhắc nhở anh, mọi người ở đây đều đang đợi anh. “Ừ, tôi biết rồi, ở bệnh viện nào?” Anh nhăn mày, nhanh chóng hỏi, gương mặt có vài phần lo lắng. Hạ Niệm Ý hối hận vì mình đã đi ra, nếu không sẽ không nghe được từ di động truyền ra ba tiếng “thiếu phu nhân” theo khoảng cách gần đến vậy. Cô nắm chặt tay mình, ba chữ này lại ở trong lòng của cô hung hăng đâm một nhát, đau đến nỗi cô ta chỉ có thể nén chịu, vẫn không thể gào to ra nỗi uất ức của mình. Lạc Minh Khải cúp điện thoại, lúc này cô mới nặn ra nụ cười, “Có chuyện gì sao anh?” “Không có gì.” Lạc Minh Khải ngắt xong điện thoại, quay lại phòng hội nghị lần nữa. Hạ Niệm Ý cắn môi, tuy rằng cô vốn dĩ có thể hiểu hành động hiện tại của anh, nhiều người đến thế còn đang chờ anh, anh quay về phòng hội nghị là việc hết sức bình thường, Nhưng anh không hề trông thấy nụ cười của mình khiên cưỡng đến nhường nào. Lạc Minh Khải tổng kết lại đơn giản vài câu, liền tuyên bố tan họp. Hạ Niệm Ý dõi theo bóng dáng anh, phát hiện ra anh ngay cả văn phòng cũng không trở về mà ngay lập tức rời đi. Cô vốn muốn xông lên ngăn cản anh, nhưng vẫn ép buộc chính mình không được đả động. Cô không muốn làm một người phụ nữ khiến anh thấy phiền chán, hở một chút là đi hỏi hành tung của anh. Nhưng ép buộc chính mình như vậy rất khó chịu, trong lòng cũng đau đớn. Lạc Minh Khải chạy tới bệnh viện, thím Hoàng vừa thấy anh đến liền đi tới đón. Đại khái là bây giờ vẫn còn hơi sợ khi nghĩ đến, không khỏi lo lắng đứng lên, “Cũng may là tôi đã trở về sớm, nếu không thiếu phu nhân không biết sẽ ra sao nữa…” Mày Lạc Minh Khải vẫn đang nhăn lại, lúc này cắt ngang thím Hoàng vẫn đang thao thao bất tuyệt, “Cô ấy thế nào rồi?” Thím Hoàng an tâm thở ra “May thay đưa đến bác sĩ kịp lúc, vừa làm cuộc phẫu thuật nhỏ, không có gì đáng ngại rồi.” Thím Hoàng thấy anh chuẩn bị đẩy cửa phòng bệnh ra, không ngăn được mà tiến lên hai bước, nén thấp âm thanh, “Thiếu gia, khi tôi trở về nhìn thấy thiếu phu nhân đau đến độ mồ hôi lạnh ứa ra, sợ đến mức không biết nên làm thế nào, nhưng thiếu phu nhân vẫn không cho tôi gọi điện báo cho cậu…” Lạc Minh Khải gật đầu, lúc này mới đẩy cửa phòng bệnh ra. Viêm ruột thừa cấp tính, đích thật chỉ là cuộc tiểu phẫu, nhưng nếu trễ cũng có thể tạo thành hậu quả nghiêm trọng. Anh tưởng rằng cô chính là một cô gái mềm yếu sợ đau ngại khổ, gặp chuyện như vậy nhất định sẽ mau nói cho người khác là cô đang bị đau, khiến ọi người đều phải thương xót. Nhưng thím Hoàng nói cho anh rằng, cô không cho thím Hoàng gọi điện thoại ình, cô đến tột cùng là một người như thế nào? Sắc mặt của Mộc Lương Tây vẫn rất nhợt nhạt, mất đi sức sống. Trên khuôn mặt cô không còn ý cười, thiếu đi sự tươi đẹp, thiếu đi nguồn sinh lực, điều này làm cho anh không kìm được mà nhẹ nhàng cau mày. Cô nhắm chặt mắt, nhu thuận nằm ở nơi đó. Tất cả mọi thứ gắn liền với nhau thành một mảng màu trắng ảm đạm. Ngực anh thoáng chốc đau mà không thể lý giải, không nhịn được ngồi vào bên giường, ngắm nhìn cô kỹ càng. Lông mi của cô rất dài, hơn nữa chúng lúc nào cũng cong lên phía trước, con mắt mỗi lần cười lên híp lại thành một nửa, giống như vầng trăng lưỡi liềm nho nhỏ. Lỗ chân lông trên gương mặt rất nhỏ, thậm chí anh có thể nhìn thấy những sợi lông tơ tinh tế kia… Bỗng nhiên cô mở to mắt, anh không kịp thu lại ánh mắt của chính mình, cùng với ánh mắt của cô giao nhau tại một chỗ. Hai người không ai ngoảnh đầu đi, cũng không ai thu hồi lại ánh mắt của mình. Khoé miệng cô nhẹ nhàng giương lên, “Anh đã đến rồi.” Tựa hồ như cô nằm tại chỗ này, cô vẫn ngủ say, nhưng vì chờ anh mà cô mở mắt thật to, tất cả cũng chỉ vì trông thấy anh. Ánh mắt không khỏi nhu hoà vài phần, “Vì sao không để thím Hoàng gọi điện cho tôi?” Mộc Lương Tây cúi thấp đầu, lông mi cũng cụp xuống phía dưới, che khuất đôi mắt thanh lệ, một lúc lâu sau cô mới ngẩng đầu lên lần nữa, “Em không muốn vì mình mà làm gián đoạn công việc của anh.” Cô nói những lời này thật nghiêm túc, đến nỗi làm cho anh cảm thấy vài phần tiều tụy. “Ngốc quá đi.” Bên trọng giọng nói có tiếng thở dài nồng đậm. Thế nhưng cô còn gật đầu, “Đúng vậy đấy, em chính là một cô gái ngốc nghếch, cho nên muốn tìm một người đàn ông thông minh, để kéo trình độ một chút về mức trung bình.” Cô hơi nghiêng đầu, bên trong ý cười có phần giảo hoạt. Lạc Minh Khải lắc đầu, nhưng lại cười với cô. Anh vẫn ở cùng cô, nhưng Lương Tây như thế nào cũng không đồng ý, bảo anh về xử lí tất cả mọi chuyện trước khi đến bệnh viện. Cô không muốn vì bản thân mình mà quấy rầy công việc của anh. Lạc Minh Khải lúc này không còn cách nào khác, đành quay về công ty. Tại vài tiếng đồng hồ mà Lạc Minh Khải rời đi, Hạ Niệm Ý không ngừng thẫn thờ. Lúc này nhìn thấy Lạc Minh Khải trở về, rốt cuộc cũng chịu đựng hết nỗi, khi ôm văn kiện đi vào trong, thanh âm mang theo vài phần mất mát, “Anh bỏ đi là vì cô ta sao?” Bi thương trong mắt Hạ Niệm Ý quá mức rõ rệt, lại làm Lạc Minh Khải nhất thời chẳng biết phải nói gì, “Cô ấy nhập viện…” “Vì cái gì anh phải đối xử tốt với cô ta như vậy? Vừa nghe nói cô ta bị ốm là lập tức chạy đến. Chẳng lẽ anh quên rồi sao, cô ta là con gái kẻ thù của anh, cô ta cũng chính là kẻ thù của anh… Có phải anh đã quên hết rồi hay không?” Lạc Minh Khải nhìn Hạ Niệm Ý, cau mày nhăn mặt, “Anh không quên.”, ngữ khí của anh rất bình thường, “Chẳng qua cô ấy ngã bệnh, còn phải nhập viện. Chuyện lớn thế này nếu anh không lập tức đi đến đó, Mộc Chính Nguyên ở bên kia sẽ nghĩ như thế nào?” Phải, anh vốn là chỉ vì Mộc Chính Nguyên nên mới vội vã tới bệnh viện, chính là như vậy. Anh tự trấn an bản thân mình, nhưng trong lòng không biết đã lạc đến nơi nào. Hạ Niệm Ý cắn môi, chăm chú quan sát vẻ mặt của anh, lúc này mới thở dài một hơi, “Xin lỗi anh, em chỉ là sợ anh đối với cô ta tồn tại loại tình cảm khác… Do em không suy nghĩ thấu đáo, thế mà còn oán trách anh. Anh cứ trách mắng em đi!” Lạc Minh Khải lắc đầu, “Anh sẽ không trách em.” Hạ Niệm Ý nghe những lời này bất chợt muốn khóc, tựa như những lời hai người yêu nhau nói với nhau, anh sẽ không trách cô, vĩnh viễn cũng sẽ không trách cô. *** Editor n0628 Trong đầu Lạc Minh Khải nhất thời xuất hiện vô số ý nghĩ, anh tự ra lệnh cho bản thân là dưới hoàn cảnh không có chứng cứ thì không nên nghi hoặc gì, một hồi lâu sau tâm tình anh mới bình tĩnh trở lại, đẩy Mộc Lương Tây đang khóc như mưa trong lồng ngực ra. Hiện giờ trên mặt anh chẳng có vẻ không kiên nhẫn, cũng chẳng có vẻ buồn phiền gì, chỉ lạnh nhạt nhìn cô, lệ trong đôi mặt tựa như những viên trân châu lấp lánh rơi xuống, lúc bấy giờ anh mới quay đầu đi, "Hôm nay đi đâu vậy?" Trong mắt Lương Tây xoẹt qua một tia bối rối, "Vốn là... Về nhà, mẹ bị bệnh rồi, em nhận được điện thoại thì về ngay." Lúc này cô cúi đầu xuống, giống như đang nghĩ tới cái gì đó khiến cô cực kỳ đau khổ. Bất chợt, Lạc Minh Khải không biết phản ứng này của cô là vì sao... Lạc Minh Khải có được một thông tin ngày hôm đó, mấy cuộc gọi trong nhật ký di động của Mộc Lương Tây đều là do Hạ Niệm Ý gọi đến, Lương Tây không chủ động gọi lại. Hơn nữa nơi xảy ra tai nạn tương đối hẻo lánh, mà địa điểm cũng là do Hạ Niệm Ý chọn. Hôm đó khi Hạ Niệm Ý gặp chuyện, không ai thấy được rốt cuộc đã xảy ra những gì, người của quán trả thì bảo rau trồng trong khu đất riêng của họ bị gà nhà khác ăn mất nên kéo sang nhà người ta tính sổ, nhà kia không chịu thừa nhận, hai nhà liền cãi qua cãi lại, thậm chí suýt đánh nhau, căn bản mọi người đều đi bát quái hết rồi. Mọi tin tức đều chỉ có một trọng điểm, là không ai biết đã xảy ra chuyện gì. Lạc Minh Khải xem xong mấy thông tin này thì An Diệc Thành gọi tới. Loại chuyện thế này, anh vốn không muốn làm phiền người khác, bởi vậy nên không nói với An Diệc Thành, thật không ngờ An Diệc Thành chủ động đề cập đến. "Em thấy có hơi bất thường..." An Diệc Thành phân tích qua điện thoại, "Không có bất kì ai làm chứng, địa điểm gặp mặt là do cô Hạ quyết định, em đã đến hiện trường xem thử, quả thật có dấu vết tông xe, nhưng lại không thấy có dấu phanh xe lại. Chiếc xe đó hẳn là đỗ trong nhà máy xi măng bỏ hoang, vậy nên không có người nào trông thấy..." Hết thảy mọi bằng chứng đều không liên quan đến Mộc Lương Tây như Hạ Niệm Ý đã nói. "Chú muốn nói gì?" Lạc Minh Khải trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc mới hỏi. "Có phải là quá trùng hợp hay không?" An Diệc Thành thử thăm dò, "Em chỉ tin rằng không có người phụ nữ nào dùng đứa con trong bụng để đổi lấy mọi thứ mình muốn... Uhm, có lẽ em nói như vậy hơi phiến diến." "Ừ..." An Diệc Thành cũng không làm thêm điều gì, vốn là thấy Lạc Minh Khải tra xét chuyện này, thuận tiện anh ta cũng hộ trợ Lạc Minh Khải một chút, hơn nữa thì không được. Cố Trường Dạ cũng đã nhắc nhở, nếu Lạc Minh Khải không đề cập tới, vậy thì để Lạc Minh Khải tự mình xử lý. "Anh cả bảo em điều tra về tình hình Mộc thị." An Diệc Thành cảm thấy anh nên nói với Lạc Minh Khải một tiếng, "Mộc thị có gì đó không ổn, nhưng em đã tra xét rồi mà vẫn không thấy manh mối gì..." Bởi vì không tìm được manh mối, nên rõ ràng là sau lưng Mộc Thị nhất định có vấn đề, An Diệc Thành mới quyết định bỏ nhiều thời gian điều tra... Đêm lạnh như nước, tối đen như mực, tiếng chuông từ chiếc đồng hồ gỗ thô cổ xưa vang lên mười hai tiếng, sau hồi cuối cùng, âm cuối vang lên thật lâu không dứt, thậm chí trong căn phòng bé nhỏ này cũng có thể nghe thấy tiếng vọng lại. Trong bóng đêm, đôi mắt nhìn chằm chằm trần nhà. Một cô gái xinh đẹp nằm yên trên giường. Cô mơ thấy ác mộng, nhưng tỉnh lại cũng không há miệng thở dốc, cũng không vì phát hiện những chuyện trong mộng đều là giả mà thấy may mắn, càng không đổ mồ hôi lạnh. Khuôn mặt cô rất bình tĩnh, hoàn t ... Ai cũng biết chồng cô có người phụ nữ khác, kể cả cô.***Lục Diên Chiêu nói "Tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào độc ác như cô."Anh ta nói rất đúng, không có người phụ nữ nào độc ác như cô, tàn nhẫn như cô, tự tay dệt cho mình giấc mộng, cuối cùng lại tự tay phá hủy nó từng chút từng chút một…Một người phụ nữ không dám bước vì sợ, còn người đàn ông thì do dự, mải bận lòng, liệu có hay không có thể sánh thử nhé!!!!!!!

yêu như vậy hận là thế chương 40