14. Mười Năm yêu Anh duy nhất - Truyện FULL ( › muoi-nam-yeu ) Tác giả: truyenfull.vn . Xếp hạng: 5 ⭐ ( 40963 lượt nhận xét ) Xếp hạng cao nhất: 5 ⭐ . Xếp hạng phải chăng nhất: 1 ⭐ . Tóm tắt: Truyện Mười Năm yêu Anh nhất của người sáng tác Vô Nghi Ninh Tử. Thứ Năm, Tháng Mười 13, 2022. No menu items! Facebook. Instagram. Tập 5 - Truyện ngắn việt nam hay nhất 2022 #mcthanhmai Có phải bạn đang tìm hiểu phải không? ma ngắn hay | truyện tình yêu lãng mạn ngắn | truyện ngắn về gia đình | truyện ngắn tình yêu | truyện ngôn tình ngắn - Có đấy- anh chồng đáp- Chúng mình cưới nhau đã được hai tuần lễ vậy mà đêm nào em cũng đội cái mũ tồi tệ ấy lúc nằm trên giường. Bạn đọc xem thêm: - Truyện cười vỡ bụng hay nhất - Truyện cười hay nhất về tình yêu Truyện tranh đam mỹ thụ mang thai "Từ Khi Có Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn" Tác Giả: Kiều Bệ Thể loại: đam mỹ, mang thai, cưới trước yêu sau, sủng Văn án Là một vị thiếu gia hào môn, Thân Đông còn phải đảm đương trách nhiệm dưỡng gia, làm chủ gia đình. Top 15 Truyện Tranh đam Mỹ Tổng Tài đáng đọc Nhất | Update Posted on 31 Tháng Mười Hai, 2021 31 Tháng Mười Hai, 2021 by Đỗ Mạnh Hồng Fast Money. Mười bốn năm trước, có một cậu thiếu niên vóc người cao lớn, mặt mày tuấn tú đã chặn đường Hạ Tri Thư, mặt đỏ bừng đưa cho cậu một cuốn sách, nói rằng "Nghe nói cậu thích Giản Trinh, tớ mua sách của bà ấy cho cậu. Hi vọng cậu có thể thích cuốn sách này, nhân tiện... thích luôn cả tớ nữa." Trong cuốn sách đó, có một câu nói của Giản Trinh được Tưởng Văn Húc chép lại một cách tỉ mỉ "Chỗ em ở, là chân trời góc biển anh không ngừng nhớ nhung". Câu nói đó, vừa là một lời tỏ tình, vừa giống như một lời thề ước. Tưởng Văn Húc của những tháng ngày ngây ngô ấy, đem lòng yêu Hạ Tri Thư, cậu bạn cùng bàn ấm áp dịu dàng. Ngày đó, hắn vốn ngang ngược và nóng nảy, nhưng lại chấp nhận nhún nhường trước Hạ Tri Thư. Ngày đó, có rất nhiều người thích hắn, nhưng trong mắt hắn chỉ có mình cậu mà thôi. Tình yêu của hai người họ khi ấy nhẹ nhàng và bình yên lắm, giống như một dòng suối mát lành dịu êm, dịu dàng vỗ về hai trái tim cùng chung nhịp đập. Năm mười bảy tuổi ấy, Tưởng Văn Húc ngỏ lời yêu với Hạ Tri Thư và rồi cậu đồng ý. Năm mười chín tuổi ấy, khi gia đình hai bên biết chuyện và ngăn cấm, Hạ Tri Thư đã bỏ cả gia đình, bạn bè, bỏ cả tiền đồ xán lạn trước mắt, theo Tưởng Văn Húc đến Bắc Kinh lập nghiệp. Hạ Tri Thư là cơn gió dịu dàng đến từ phương Nam, lại vì Tưởng Văn Húc mà chịu đựng cái lạnh thấu xương của đất Bắc. Hạ Tri Thư là chàng trai có ngoại hình rất đẹp. Cậu cười rộ lên còn đẹp hơn hoa, bên má có lúm đồng tiền nhỏ, cặp mắt trong veo tĩnh lặng như mặt nước mùa thu, chỉ cần nhìn vào đó sẽ ngay lập tức bị hút hồn. Tri Thư học rất giỏi, tính cách cũng rất tốt, được cha mẹ và thầy cô gửi gắm rất nhiều kì vọng. Một chàng trai như vậy, lại cam tâm tình nguyện đánh đổi tương lai vì Tưởng Văn Húc, cắn răng chịu đựng cùng hắn trải qua tất cả đắng cay tủi hờn. Còn nhớ ngày đó, khi Hạ Tri Thư và Tưởng Văn Húc mới đến Bắc Kinh, khổ cực đến mức mua một phần hoành thánh cũng không nỡ ăn. Cuối cùng Hạ Tri Thư chia làm hai phần, Tưởng Văn Húc mới chịu động đũa. Khi đó nước mắt Tưởng Văn Húc rơi vào trong bát canh, người đàn ông đó gần như gằn từng chữ một, thề rằng cả đời này sẽ không phụ cậu. Nhưng câu nói đó, là người nói vô tình người nghe cố ý. Tòa thành tình yêu ngỡ rằng vững vàng và kiên cố, hóa ra cũng chỉ như lâu đài cát dễ dàng vỡ tan theo từng cơn sóng mà thôi. Từng nắm tay nhau qua những ngày mây mù giăng lối, vậy mà chẳng thể kề cạnh khi ánh nắng chan hòa bao phủ khắp nơi. Chẳng còn sóng gió, chẳng còn bão giông, thế mà đôi bàn tay vẫn cứ buông lơi. Tiền tài và quyền lực thường khiến con người ta sa ngã, khi Tưởng Văn Húc không có gì trong tay, chỉ có Hạ Tri Thư ở bên hắn, vậy mà khi đã có tất cả, hắn lại bỏ mặc Hạ Tri Thư một mình. Thật ra Hạ Tri Thư không ngốc, một người mẫn cảm thông tuệ như cậu chắc chắn sẽ nhìn ra Tưởng Văn Húc có người khác bên ngoài. Nhưng cậu mắt nhắm mắt mở giả vờ không biết, mười năm qua cậu đã trả giá nhiều như thế, lẽ nào khoan dung một chút cũng không được hay sao? Năm Hạ Tri Thư hai mươi ba tuổi, cha mẹ cậu đến Bắc Kinh tìm cậu đã bị tai nạn xe mà qua đời. Khi đó, Hạ Tri Thư đã thề, rằng chỉ cần Tưởng Văn Húc cho cậu một mái nhà, cậu sẽ vĩnh viễn không rời bỏ hắn ta. Cho nên, dù ngửi thấy mùi nước hoa phụ nữ trên người hắn, dù nhìn thấy vệt son môi trên áo hắn, cậu vẫn không vạch trần cái cớ vắng nhà sứt sẹo của hắn. Hạ Tri Thư không nỡ, thật lòng không nỡ rời xa người đàn ông cậu yêu nhất, vì để ở bên người đó, cậu đã đánh đổi quá nhiều. Có người nói "Yêu đúng, là tình yêu. Yêu sai, là tuổi trẻ."* Nhưng riêng với Hạ Tri Thư, mười lăm năm trao lầm tình yêu cho một người không xứng, một lần yêu, cũng là cả một đời. Ngày Hạ Tri Thư nghe tin mình mắc bệnh máu trắng, cũng là hôm Bắc Kinh đón cơn tuyết đầu mùa. Lại nhớ về ngày này của nhiều năm về trước, Hạ Tri Thư và Tưởng Văn Húc từng vui vầy bên nhau, cùng nhau gói từng chiếc sủi cảo. Khi đó, Tri Thư luôn lặng lẽ vớt tất cả sủi cảo có tiền xu may mắn cho Tưởng Văn Húc. Phải chăng là vì thế, nên giờ đây một chút may mắn cậu cũng chẳng còn? Hạ Tri Thư thật sự hối hận rồi, không phải hối hận vì đã liều lĩnh yêu người đàn ông ấy suốt mười mấy năm, mà là nuối tiếc vì đã chạy theo tình yêu rồi bỏ đi ước mơ còn đang dang dở. Cậu vốn là một người xuất sắc, thậm chí còn có tương lai hơn cả Tưởng Văn Húc, vậy mà lại vì hắn từ bỏ hoài bão của một người đàn ông, để giờ đây ngày ngày mòn mỏi chờ đợi hắn trở về trong căn nhà lạnh lẽo và trống vắng. Bốn năm Tưởng Văn Húc buông thả bên ngoài, cũng là bốn năm Hạ Tri Thư khổ sở nhẫn nhịn, đè nén. Mình không dám tưởng tượng Hạ Tri Thư đã sống như thế nào trong khoảng thời gian đó, không bạn bè, không người thân, thậm chí không được nuôi một chú thú cưng làm bạn. Mệt mỏi và đau đớn như vậy, thế mà cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc rời đi... Mười bốn năm trước, Hạ Tri Thư cắn răng cùng Tưởng Văn Húc chịu khổ chịu khó mà không than vãn một lời. Mười bốn năm sau, Tưởng Văn Húc vui vẻ hưởng thụ lạc thú bên ngoài, bỏ mặc Hạ Tri Thư bị bệnh tật dày vò đau đến chết đi sống lại. Con người Tưởng Văn Húc không chỉ bội bạc mà còn ích kỉ và tham lam. Hắn không màng đến người bên cạnh mình càng ngày càng yếu ớt, tiều tụy hơn mà chỉ mải mê soi xét rằng tại sao trong nhà lại xuất hiện thêm một chậu hoa quý. Hắn điên cuồng nổi cơn ghen khi thấy cậu được một người đàn ông khác đưa về mà không thèm suy nghĩ tại sao Hạ Tri Thư vốn không có bạn bè lại quen biết một bác sĩ. Hắn tự cho mình cái quyền chỉ trích, mạt sát rồi cường bạo cậu mà chưa bao giờ thử nhìn lại xem bản thân mình đã vấy bẩn ra sao. Tưởng Văn Húc, anh có đủ tư cách sao? Anh phóng đãng hưởng lạc ở bên ngoài, lấy quyền gì ép người khác đối với mình phải một lòng một dạ? Tưởng Văn Húc, tim anh làm bằng sắt đá hay sao, mà có thể đối xử tàn nhẫn như vậy với một người đã yêu thương anh nhường ấy? “Em đã vô dụng như thế, vậy mà hắn còn sợ em ra ngoài quyến rũ người khác… Sao có thể chứ, đời này em có mình hắn còn chưa đủ mà… Tim của em không rộng vậy đâu.” Tưởng Văn Húc, em từng hứa sẽ không rời bỏ anh đúng không? Nhưng đó là lời hứa em dành cho anh của thời niên thiếu, người thương em nhất, cũng là chàng trai em yêu nhất trên đời. Còn bây giờ em phải đi thôi, khi sự dịu dàng của anh đã không còn nữa, khi tình yêu đã phôi phai nhạt màu. Anh hãy nhớ, rằng em sẽ luôn ở đó, đợi chờ một Tưởng Văn Húc vĩnh viễn không phụ lòng em. Lần cuối cùng Tưởng Văn Húc được ôm Hạ Tri Thư trong tay, hắn đã hứa rằng "Sau này anh sẽ không để em phải đau nữa". Nhưng mà, sau này Hạ Tri Thư cũng không cần hắn nữa rồi. Hạ Tri Thư đã quyết định từ bỏ việc chữa bệnh, rời xa Tưởng Văn Húc và trở về quê hương sống nốt quãng đời ngắn ngủi còn lại trong cô độc. Ai ngờ đúng lúc đó, Ngải Tử Du lại xuất hiện bên cậu, cùng cậu đi nốt chặng cuối của cuộc đời. “Lần đầu tiên tôi học xã hội đen đi bắt người, bắt em đến nơi em muốn đến, có được không em?” "Tôi không muốn khiến người khác tổn thương.” “Em có thể để tôi bên cạnh, chịu tổn thương không phải em là được.” Ngải Tử Du là bác sĩ điều trị chính cho Hạ Tri Thư. Ban đầu, Tử Du đối với Tri Thư là thương xót vì cậu mắc bệnh nặng như thế mà lại không có ai bên cạnh. Dần dần, sự thương xót trở thành đau lòng, sự đồng cảm đơn thuần của một bác sĩ với một bệnh nhân trở thành tình yêu. Khi Ngải Tử Du nhận ra điều đó thì đã không còn kịp nữa, anh đã lún quá sâu vào tình yêu không hề có chút hi vọng này. "Không phải ai yêu trước cũng chịu thiệt, ví dụ như Tưởng Văn Húc. Nhưng bạn yêu một người không yêu bạn thì chắc chắn bạn thua, ví dụ như Ngải Tử Du." Ngay từ ban đầu, Ngải Tử Du đã biết rõ rằng Hạ Tri Thư luôn yêu một người rất đậm sâu, yêu đến mức không bao giờ quên đi được. Anh biết rõ, rằng mình chẳng bao giờ có cơ hội thay thế vị trí của người ấy, nhưng anh vẫn không nỡ buông bỏ, không nỡ lãng quên, không nỡ để Hạ Tri Thư một mình chịu dày vò đau đớn. "Ngải Tử Du đâu còn cách nào khác, luận về si tình anh chẳng hề thua kém một Tưởng Văn Húc của nhiều năm về trước, bàn về ai là người bầu bạn với Hạ Tri Thư trong những giây phút cuối cùng của đời người anh lại càng không thua, anh thua là thua khoảng thời gian mà anh không cách nào chen chân vào được, thua ý trời an bài thứ tự trước sau, thua cái gọi là hữu duyên vô phận." Càng ở bên Ngải Tử Du, Tri Thư lại càng cảm thấy người đàn ông này rất giống với Tưởng Văn Húc của nhiều năm về trước. Mười bốn năm trước, khi mẹ của Hạ Tri Thư biết chuyện của hai người, Tưởng Văn Húc đã ôm chặt cậu trong lòng, đỡ đòn cho cậu và ghé vào tai thủ thỉ "Có anh ở đây rồi". Mười bốn năm sau, khi cậu bị bệnh tật giày vò đến sắp không thể chịu nổi, lại là Ngải Tử Du ôm cậu trong lòng, thì thầm câu nói cậu được nghe từ mười bốn năm trước "Có anh ở đây rồi." Cùng một câu nói, nhưng một là Tưởng Văn Húc dành cho Hạ Tri Thư ngập tràn sức sống, đẹp đẽ như hoa của thời niên thiếu, một là Ngải Tử Du dành cho Hạ Tri Thư tiều tụy gầy yếu đã ở cùng người khác mười bốn năm, tâm tình khó đoán, trên người mang bệnh nan y. Ngải Tử Du không phải là người đầu tiên ở bên Hạ Tri Thư, nhưng lại là người ôm cậu trong vòng tay khi cậu trút hơi thở cuối cùng. Điều này đối với anh mà nói, là may mắn hay đớn đau? Là cái kết thỏa đáng hay vết thương vĩnh viễn chẳng lành? "Tay Ngải Tử Du trống rỗng, anh lẩm bẩm lặp lại một câu “Tri Thư… Tri Thư ở đâu nhỉ?” Giọng Ngải Tử Du rất nhẹ, mỗi âm tiết phát ra như lôi ra cả máu thịt thanh quản “Em ấy đi rồi… Ở trong ngực tôi, dần dần, từng chút một, dần lạnh đi…”" Ngày Hạ Tri Thư ra đi là một ngày nắng chan hòa. Tro cốt của cậu được rải vào trong hồ Balkai, ở đó phong cảnh rất đẹp, rất bình yên, mặt nước tĩnh lặng dịu dàng. Kiếp này Ngải Tử Du đến chậm quá, nên Hạ Tri Thư đã trao cả trái tim cho người khác mất rồi. Hẹn kiếp sau sẽ lại bên nhau, vĩnh viễn không lìa xa nữa. "Nếu như có kiếp sau, tôi sẽ làm một cô gái, nhất định chỉ chờ anh thôi.” “Em là đàn ông tôi cũng theo em.” “Hai người đàn ông bên nhau quá đau khổ.” “Kiếp sau tôi sẽ làm vợ em, sẽ làm việc nhà, nuôi con cái cho em.” Ngải Tử Du là một bác sĩ xuất sắc, vậy mà chẳng cách nào giữ lấy Hạ Tri Thư. Anh từng cứu sống bao nhiêu sinh mệnh, nhưng lại chẳng cứu nổi người anh yêu nhất. Giây phút cơ thể cậu lạnh dần đi trong vòng tay anh, trái tim anh cũng theo đó mà nguội lạnh. Không có Hạ Tri Thư, anh cũng không đau khổ đến mức tìm đến cái chết, chỉ là đời này, anh sẽ chẳng yêu thêm được một người thứ hai.***** Mình viết bài review này sau lần thứ hai đọc lại "Mười năm yêu anh nhất". Đây là tác phẩm đầu tiên khiến mình rơi nước mắt và có lẽ câu chuyện này sẽ khiến mình ám ảnh rất lâu. Lần đầu tiên đọc truyện, mình rất ghét Tưởng Văn Húc, thực sự cảm thấy hắn rất tồi tệ, rất cặn bã, rất xấu xa. Đọc lại lần thứ hai ngay sau khi vừa kết thúc lần thứ nhất, ngoài cảm giác căm ghét, mình lại thấy rất đau lòng. Rõ ràng hắn từng yêu Hạ Tri Thư như thế, sao chỉ vì một chút hứng thú nhất thời mà để những lời ước hẹn trôi khỏi tầm tay? Để rồi sau này khi không còn Tri Thư ở bên nữa, hắn mới biết thật ra hắn còn yêu cậu hơn chính bản thân mình. Con người vốn kì lạ thế đấy, lúc có trong tay sẽ không biết trân trọng, khi mất đi rồi lại ra sức níu giữ, nhưng tình yêu đã vỡ tan không bao giờ có thể trở lại vẹn nguyên như thuở ban đầu. Những ngày sau khi Hạ Tri Thư rời đi là quãng thời gian khổ sở nhất trong cuộc đời Tưởng Văn Húc. Hắn chưa bao giờ cảm thấy mình lạc lõng và cô độc như thế, ngay cả lúc đoạn tuyệt quan hệ với tất cả mọi người trong gia đình cũng không, vì Hạ Tri Thư luôn âm thầm đứng phía sau làm điểm tựa cho hắn. Hạ Tri Thư bỏ hắn mà đi, không một lời từ biệt, cũng không cho hắn được nhìn thấy cậu thêm một lần nào nữa. Tưởng Văn Húc dường như phát điên rồi, hắn điên cuồng tìm kiếm cậu, điên cuồng lái xe từ Bắc Kinh đến Hàng Châu tìm cậu trong cơn bão tuyết. "Có một khoảng thời gian đêm nào gối Tưởng Văn Húc cũng ướt sũng, lúc ý thức mơ hồ hắn khóc rất nhiều, liền tự nhủ mình ban ngày vĩnh viễn không được khóc. Hắn không thể sụp đổ, hắn mà sụp đổ, Hạ Tri Thư phải làm sao bây giờ." Tưởng Văn Húc nhất định không tin, rằng Tri Thư của hắn đã không cần hắn nữa. Hắn tự lừa chính bản thân mình, rằng Hạ Tri Thư chắc chắn sẽ trở về bên hắn mà thôi. Cậu đã từng hứa sẽ vĩnh viễn không rời bỏ hắn cơ mà. Tri Thư, em về đi, anh thật sự, nhớ em rất nhiều. Nhưng mà Tri Thư vĩnh viễn không trở về đâu, cậu không muốn, cũng không thể trở về nữa rồi. Ngày Tưởng Văn Húc biết tin Hạ Tri Thư không còn trên đời này nữa, hắn quỳ dưới cơn bão tuyết, cảm thấy thế giới xung quanh dường như mất đi tất cả sắc màu. Khi đó, từng lời nói của Ngải Tử Du như từng mũi dao sắc nhọn đâm vào tim hắn. Phải, người hại Tri Thư đến nông nỗi này, chính là hắn chứ không phải ai khác. Trao cho cậu một chút ánh sáng rồi vô tình đẩy cậu xuống vực thẳm u ám tối tăm, là chính hắn đã sai ngay từ khi bắt đầu. “Chân tướng sự thật không quan trọng như người ta tưởng, con người thích tình nguyện tin vào ảo giác để an ủi linh hồn mình hơn.”** Cho dù mọi chuyện rõ ràng trước mắt, Tưởng Văn Húc vẫn tự lừa mình dối người rằng Hạ Tri Thư chỉ đi xa một chút mà thôi. Vậy thì, hắn sẽ chờ cậu trở về, như lúc xưa cậu đã từng đợi chờ hắn. Tri Thư, anh sẽ đợi em về, về nhà của chúng ta. Không được ở bên Hạ Tri Thư ngoài đời thực, Tưởng Văn Húc khao khát được thấy cậu trong giấc mơ. Nhưng bây giờ, ngay cả nằm mơ hắn cũng không được gặp cậu nữa. Có lần Tưởng Văn Húc say mèm, lấy dao lam tự rạch lên người mình trong phòng tắm. Lúc mê man bất tỉnh, dường như hắn thấy Hạ Tri Thư trở về nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng và xót xa. Từ ngày hôm ấy, hắn bắt đầu tự hại bản thân mình. Nhưng Tưởng Văn Húc thấy như vậy vẫn chưa đủ, hắn muốn được nhìn cậu lâu hơn và rõ ràng hơn nữa. Nghe người ta nói nếu chơi ma tú* có thể thấy được ảo cảnh đẹp nhất, đáng mong chờ nhất, hắn đã tìm đến thứ bột trắng đáng sợ này. Tưởng Văn Húc giờ đây người không ra người quỷ không ra quỷ, khổ sở và đớn đau không kém gì Hạ Tri Thư ngày đó. Có lúc Tưởng Văn Húc tự hỏi mình, rằng nếu hắn cứ chờ mãi mà Tri Thư vẫn không trở về thì sao? Vậy thì, hắn sẽ chờ thêm bốn năm nữa, lĩnh hội bốn năm khổ sở và đau đớn mà hắn đã gây ra cho cậu, sau đó hắn sẽ đi tìm cậu, nếu tìm được rồi, nhất định không buông tay nữa.***** "Mười năm yêu anh nhất" là một bộ truyện có motip không mới, nhưng thật sự đáng đọc vô cùng. Một câu chuyện tình yêu đã từng rất đẹp, lại vì thời gian mà trở nên phai nhạt, vì tiền tài và quyền lực mà người trong cuộc đổi thay, kết cục chỉ toàn đớn đau thương tổn. Xin được chúc mừng và cảm ơn Vô Ninh Nghi Tử vì một tác phẩm đầu tay hay xuất sắc thế này. Văn phong của tác giả rất mượt, cũng rất buồn. Từng câu từng chữ dường như chất chứa biết bao hoài niệm, đầy vương vấn và lưu luyến, khiến người đọc không sao quên được. Với tác phẩm này, mình có rất nhiều điều muốn nói. Nhưng vì khả năng ngôn ngữ có hạn nên xin phép dừng lại ở đây. Thật sự rất mong "Mười năm yêu anh nhất" sẽ được lan tỏa với nhiều người hơn, để tâm huyết và tài năng của tác giả có thể được công nhận nhiều hơn nữa. ______________ "..." Trích từ truyện "..."* Trích "Tai Trái"- Nhiêu Tuyết Mạn "..."** Trích "Ngoảnh lại hóa tro tàn" - Tân Di ỔReview by Thiên Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Lúc ra khỏi bệnh viện tuyết đang rơi, bông tuyết lạnh lẽo và gió lạnh thổi qua mặt, khi đó Hạ Tri Thư mới chậm chạp nhận ra, hình như lại đến mùa đông rồi. Mùa đông ở Bắc Kinh thật lạnh. Hạ Tri Thư thuận tay sửa lại khăn quàng cổ, trong tay là vài tờ giấy xét nghiệm bị cậu vò nhăn nhúm. Lòng càng lạnh hơn. Cậu đứng ở trạm, chờ xe bus không biết lúc nào mới đến, ngón tay lạnh đến tái xanh. Cậu lấy điện thoại ra ấn số, lúc không có ai nhận lại ấn gọi lần nữa, hết lần này đến lần khác. Cuối cùng vẫn không ai bắt máy. Hạ Tri Thư vò mấy tờ giấy kia thành cục rồi ném vào thùng rác. Chờ hơn nửa tiếng rốt cuộc xe bus cũng tới, trên xe ít người lạ thường. Hạ Tri Thư tựa trán vào cửa kính, lại bấm điện thoại lần nữa, lần này đã có người nhận. “Hôm nay tuyết rơi rồi, mùa đông lại đến.” Mười bốn năm. Giọng Hạ Tri Thư bình tĩnh ôn hoà, nhưng nước mắt không kìm được tuôn đầy mặt. Tưởng Văn Húc ra hiệu im lặng với tình nhân bên cạnh, cảm thấy Hạ Tri Thư suốt ngày nói chuyện như đánh đố thực sự khiến người ta ghét “Có chuyện gì? Anh đang tăng ca.” “Tối nay anh có về ăn cơm không? Lâu lắm rồi anh không về nhà.” Hạ Tri Thư vuốt ve chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út phải, nhìn nước mắt nhỏ xuống mu bàn tay. Tưởng Văn Húc cảm thấy hôm nay Hạ Tri Thư rất kỳ lạ, đây chỉ là trực giác, dù sao hai người cũng đã ở với nhau mười bốn năm “Em làm sao thế?” Hạ Tri Thư không trả lời, chỉ kiên trì hỏi lần nữa “Tối nay anh có về không? Ngày tuyết rơi nên ăn sủi cảo, em sẽ làm cho anh.” “Thật sự không về được.” Tưởng Văn Húc bắt đầu thấy bực, ngữ khí không mặn không nhạt của Hạ Tri Thư làm hắn cũng mất khẩu vị “Em cũng đừng làm, anh sẽ bảo Tiểu Tống đặt một phần cho em, anh cúp đây, bận lắm.” Hạ Tri Thư nghe tín hiệu báo bận trong điện thoại, lòng đau như cắt, chậm rãi nhét điện thoại vào túi. Sao lại có công ty mà ông chủ cũng phải bận đến mức không còn thời gian về nhà ăn cơm tối chứ? Tưởng Văn Húc có người ở ngoài, sao có khả năng cậu không biết? Bốn năm trước lòng Tưởng Văn Húc thay đổi, mẫn cảm thông tuệ như Hạ Tri Thư sao lại không phát giác được. Chỉ là Hạ Tri Thư vẫn mắt nhắm mắt mở, không phải cậu không để tâm, không phải không dám nói, cậu chỉ sợ một khi đã làm rõ thì đến chút danh dự cũng chẳng còn. Đây không phải là thứ tình ái thời niên thiếu khiến hormone kích động quá mức, đó là hơn mười năm trả giá và quen thuộc của cậu. Khoan dung như vậy sao lại không làm được? Hạ Tri Thư tự lừa dối mình, cậu không ngửi thấy mùi nước hoa phụ nữ trên người Tưởng Văn Húc, không nhìn thấy vệt son môi trên cổ áo sơ mi của hắn, không phá vỡ cái cớ vắng nhà sứt sẹo của người đàn ông cậu yêu nhất. Hai người họ đã từng yêu nhau đến vậy, sao bây giờ lại thành ra thế này? Rõ ràng là những năm đầu gian nan đến đâu họ cũng cố sức vượt qua hết mà. Đến trạm dừng, Hạ Tri Thư xuống xe, gương mặt ôn hoà như cũ, chỉ có đôi mắt của cậu hơi đỏ, và sắc mặt trắng bệch. Cậu không mua thức ăn, bây giờ Hạ Tri Thư cũng không còn khẩu vị nữa. Hôm nay cậu đã nỗ lực khẩn cầu Tưởng Văn Húc về nhà như thế… Bởi vì Hạ Tri Thư thật sự không chắc vào đêm tuyết đầu đông năm sau, mình và Tưởng Văn Húc còn có thể cùng ăn một bữa sủi cảo nữa hay không. Thư ký Tống tới rất nhanh, cậu ta mặc Âu phục, có vẻ mới từ công ty ra, tay cầm hộp cơm cung kính gọi Hạ tiên sinh. Hạ Tri Thư xấu hổ vung vung tay “Sau này cậu cứ xử lý tốt chuyện trong công ty là được, đừng để mỗi ngày bị Tưởng Văn Húc bắt làm những việc vặt này.” Thư ký Tống cười nói “Làm thư kí thì sao có chuyện không làm việc vặt gì được ạ, khổ chút thì mới có lương cao.” Cậu ta tuỳ tiện hàn huyên vài câu với Hạ Tri Thư rồi rời đi. Thư ký Tống đi rồi, Hạ Tri Thư ngồi bất động, bên bàn có đặt một hộp sủi cảo. Mười ba năm trước ngồi bên cái bàn này luôn là hai người. Mười năm trước cái bàn này bày đầy bột mì và nhân bánh, Tưởng Văn Húc cùng gói với cậu. Hắn nổi tính trẻ con gói rất nhiều tiền xu vào, luôn trách rằng tiền may mắn đều bị Hạ Tri Thư giành lấy, gói ít đi thì càng không giành được. Hạ Tri Thư quen tay cầm giấy ăn cạnh bàn lau sạch máu mũi đang trào ra. Cuối cùng cậu cũng rõ tại sao mình lại bị bệnh như vậy, may mắn của cậu chẳng phải đã tặng toàn bộ cho Tưởng Văn Húc rồi sao? Tất cả sủi cảo có tiền xu may mắn cậu đều lặng lẽ vớt cho Tưởng Văn Húc. Do đó một chút may mắn cậu cũng chẳng còn. Hộp sủi cảo này cậu chỉ ăn bốn cái, bốn mùa bình an, bốn cái là đủ rồi. Hạ Tri Thư hoảng hốt nghĩ, cậu hơi sốt nhẹ. Huyết áp tụt thấp khiến cậu rất mệt mỏi, ngủ một giấc sẽ ổn, đau lòng sẽ tan trong giấc ngủ dài, tịch mịch sẽ vỡ thành từng mảnh nhỏ. Mời các bạn đón đọc Mười Năm Yêu Anh Nhất của tác giả Vô Nghi Ninh Tử. Sau hôm đó cách thức sinh hoạt của Hạ Tri Thư và Tưởng Văn Húc thay đổi rất nhiều. Thật ra Tưởng Văn Húc cũng biết bản thân mình quá đáng, do đó hắn ôm tâm tư áy náy bồi thường muốn thân mật chăm sóc Hạ Tri Thư hơn. Nhưng cậu lại lạnh nhạt chưa từng thấy, sau khi lưỡi bị thương thì càng không muốn nói chuyện, bài xích nụ hôn và cái ôm của Tưởng Văn Húc, cuối cùng ồn ào đến mức nhất định phải ngủ ở phòng khách.“Rốt cuộc thì em muốn làm gì?” Tưởng Văn Húc nhìn Hạ Tri Thư đang thu dọn đồ đạc định ngủ ở phòng khách, đen Tri Thư không nói lời nào, động tác vẫn không dừng.“Mấy hôm nay em đã không nói chuyện với anh! Anh đã gọi điện hỏi Cảnh Văn, chú ấy bảo không sao hết rồi. Mỗi ngày em buồn bực suy nghĩ cái gì thì nói cho anh chứ, đừng có dằn vặt anh mãi như vậy!” Tưởng Văn Húc càng nói càng cảm thấy oan ức, giật tạp dề ném xẻng xào thức ăn xuống “Giữa hai thằng đàn ông cần gì phải nhiều phiền phức thế, em cứ liên tục kỳ quặc với anh, còn chiến tranh lạnh mãi, sao tuổi càng lớn càng như đàn bà vậy hả?”Hạ Tri Thư sững sờ một lúc, mất rất lâu mới tỉnh táo lại. Cậu hơi không tin được những gì mà mình nghe chịu thế yếu trong tình yêu, nhẫn nhịn càng ngày càng trầm mặc, tổn thương càng lúc càng yếu ớt, không chỉ có phụ nữ thôi đâu.” Tưởng Văn Húc, có phải anh cho rằng rời xa anh thì tôi sẽ không sống nổi đúng không?” Đã lâu rồi Hạ Tri Thư không mở miệng, giọng nói vừa thô vừa khàn, mà từng chữ đều đẫm máu và nước Văn Húc cũng không nổi nóng nữa, hắn lau tay đi xới cơm, ngữ khí đã biến thành ngoan ngoãn lấy lòng “Không có không có. Tri Thư nhà ta thế nào cũng một đời suôn sẻ sống lâu trăm tuổi.” Vốn hắn chỉ muốn Hạ Tri Thư nói với mình mấy câu, nói gì cũng được, chửi rủa cũng không sao, miễn là có thể để hắn cảm nhận được mình vẫn còn có sự an lòng của Tri Thư tức đến hai mắt đỏ quạch, lần thứ nhất trở nên thô bạo mất khống chế “Tôi đ*t mẹ anh Tưởng Văn Húc! Anh cho là tôi đang làm nũng, đang trêu anh à? Anh cho rằng tôi chịu lạnh nhạt và oan ức nên mới mong sự quan tâm của anh ư? Anh thật sự cho rằng tôi không rời khỏi anh được, không phải chỉ mười bốn năm thôi ư? Không phải chỉ mười bốn năm sao?!!”Hạ Tri Thư đột nhiên bùng nổ khiến Tưởng Văn Húc ngẩn ngơ, hắn còn chưa kịp nghĩ nhiều, chỉ theo bản năng cảm thấy việc này phát triển thành như vậy khiến hắn không hiểu ra làm sao Tri Thư bị đè nén quá lâu, một khi đã phát tiết tâm tình là không thu lại được. Cậu đập vỡ hai cái lọ sứ cắm hoa mai trong phòng khách, mảnh sứ vụn và cánh hoa tán loạn đầy đất. Cậu không vơ được đồ gì nữa bèn đi vào bếp, mãi đến tận khi cậu giật lấy cái bát trong tay Tưởng Văn Húc ném xuống đất, hắn mới phản ứng lại được.” Hạ Tri Thư! Được rồi, đừng nghịch nữa, đừng ồn ào nữa được không? Ngoan, đừng ồn ào nữa mà…” Tưởng Văn Húc vững vàng ôm chặt lấy thân thể Hạ Tri Thư, trong nháy mắt đó hắn thật sự sợ Hạ Tri Thư sẽ hầm hầm chạy đến cầm dao Tri Thư dùng sức giãy dụa cũng không tránh được, cậu tức giận cắn cánh tay Tưởng Văn Húc. Hắn bị đau, buông lỏng tay theo phản Tri Thư xoay người lại cho hắn một bạt tai vang dội “Anh cút cho tôi!”Tưởng Văn Húc theo bản năng muốn tát muốn đạp một cái, nhưng lập tức phản ứng lại kịp, hắn nào dám, cũng đâu nỡ lòng động thủ với Hạ Tri Thư nữa?Người đàn ông cao to mím chặt môi cúi đầu, giống như chó nhà có tang, cụp đuôi muốn vào phòng ngủ tìm một góc không ai phát Hạ Tri Thư ghét đến mức không muốn nhịn chút nào nữa, sợ thanh thế không đủ lại đập vỡ một cái bát, chỉ ra cửa “Anh cút ra ngoài cho tôi!”Sau đó Tưởng Văn Húc bị đuổi Tri Thư mệt mỏi ngồi dưới đất, trong lúc lơ đãng tay cậu bị mấy mảnh sứ vụn cắt thành mấy vệt thất thần nghĩ, mình đúng là có tiền đồ thật, chuyện cười đã vô số lần nghĩ tới hoá ra đã thành sự thật. Cậu ném bát xô bàn với người đàn ông kia, hung tợn quát hắn cút khỏi Tri Thư cười ha ha. Cười xong liền đứng dậy, cậu còn phải tự thu dọn những thứ lộn xộn đầy đất thực những mảnh vỡ khắp phòng này chẳng khác gì cậu cả, rơi xuống đất xoảng một tiếng là doạ người nhất, sau đó cũng chả còn ý nghĩa gì, quét dọn sạch sẽ, ngày mai có thể có một lọ hoa mới để đúng vị trí cũ trên Tri Thư dùng tay nhặt mảnh sứ vỡ, có bị cắt vào tay cũng không đau. Thật ra sau khi người ta chết lặng rồi thì có bị gì cũng không tạo ra bao nhiêu thương tổn nữa. Cậu thất thần nghĩ, theo cái tính của Tưởng Văn Húc thì không biết bao lâu nữa mới về nhà, cứ để hắn tự sinh tự diệt cũng có cái tính cố chấp này của Tưởng Văn Húc, nếu như có tình nhân dám làm như vậy với hắn, phỏng chừng biện pháp trừng trị ác độc nào hắn cũng có thể nghĩ ra. Nhưng nếu là Hạ Tri Thư thì không sao, thật ra lúc trước Hạ Tri Thư có ồn ào thế nào đi nữa cũng được, dù sao hắn cũng sẽ đè người xuống giường nửa trêu nửa bắt nạt một trận. Cuối cùng lại dỗ ngọt, người bên ngoài chỉ là gặp dịp thì chơi thôi, em ngoan nhé, sau này anh sẽ bên em nhiều hơn. Nhưng lần này Tưởng Văn Húc không làm như là nói, mấy ngày nay Hạ Tri Thư đã doạ Tưởng Văn Húc sợ đó Hạ Tri Thư ở một mình, cậu cũng phát hiện thật ra ở một mình càng tốt hơn, càng dễ dàng Văn Húc lại không thư thái như vậy, hắn say khướt ở quán bar. Ông chủ quán bar không có hai năm giao tình với hắn, dĩ nhiên sẽ gọi điện thoại cho Thẩm sáng sớm lúc Tưởng Văn Húc đau đầu hoa mắt tỉnh lại đã nhìn thấy Thẩm Tuý trần truồng nằm trong ngực mình ngủ say, giống như là chuyện đương nhiên phải Văn Húc rất phiền chán mà đẩy người ra, xưa nay ngoại trừ Hạ Tri Thư hắn chưa từng ôm ai ngủ qua đêm. Thẩm Tuý gần như tỉnh lại trong nháy Văn Húc là người vô cùng chú trọng đến hiệu suất, bèn nhanh chóng đưa ra lời chia tay.“Cậu đến chi nhánh công ty làm giám đốc đi, đừng ở cạnh tôi nữa. Nhà và xe để cho cậu, rảnh thì đi bảo thư ký Tống viết chi phiếu. Cậu ta hiểu rõ, sẽ không ghi thiếu cho cậu đâu.” Ngữ khí bình thản không chập chờn, không lãng phí chút tình cảm dư thừa nào Tuý đứng bật dậy, vết đỏ ám muội trên người dường như còn chứng mình nhu tình mật ý ân ái đương nồng của đêm qua. Cậu ta chỉ muốn oà khóc “Em bị sao? Em có chỗ nào không tốt thì anh cứ nói đi, em sẽ sửa hết mà!”Tưởng Văn Húc mặt lạnh mặc quần áo, tối hôm qua hắn bị đuổi ra khỏi nhà rồi lên giường một đêm với bồ nhí, trong lòng rất buồn bực, còn có chút cảm giác tự ghét bỏ chính bản thân mình.“Nói chuyện với anh đấy! Em có chỗ nào không tốt chứ! Em còn chưa đủ nghe lời sao? Em mười ngày nửa tháng không được gặp anh cũng không hề oán giận, anh không thích động vật nên đến con chó đã nuôi mười năm từ nhỏ em cũng vứt đi, em cũng không phải vì tiền nên mới ở bên anh, em…”“Được rồi.” Tưởng Văn Húc cau mày, hắn không hề có kiên nhẫn với tình nhân “Không còn chuyện gì khác thì tôi đi đây.”“Anh không cần em nữa thì cũng phải có nguyên nhân chứ.” Thẩm Tuý tái mặt nghiến chặt Văn Húc đang đeo đồng hồ chuẩn bị đi, nghe vậy bước chân hơi dừng một chút, cười lạnh nói “Bỏ tình nhân còn phải cần nguyên nhân, cậu thật sự cho là mình đang yêu đương với tôi ư?”Cậu trai xinh đẹp trên giường đột nhiên bật khóc, nghẹn ngào nói một câu “Anh lừa em! Rõ ràng là có nguyên nhân! Tối qua anh còn ôm em gọi Hạ Tri Thư cả đêm đấy!” Cùng đọc truyện Mười Năm Yêu Anh Nhất của tác giả Vô Nghi Ninh Tử tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại Mèo Xù, Hồng HồngBeta Hồng Hồng Thể loại Đam mỹ, hiện đại, trước ngược thụ sau ngược công, buông thả tra công x ôn hoà quạnh quẽ thụ, dài 81 chương + 5 phiên ngoạiXưa nay người phải rời đi, đều là người cuối cùng cúi đầu khom lưng dọn dẹp mảnh bát vỡ rơi đầy đất. Còn lúc thực sự muốn đi, chỉ chọn một chiều trời trong nắng ấm, mặc lấy chiếc áo khoác thường mặc nhất, ra cửa, không quay về Tri Thư và Tưởng Văn Húc là không khí, là nước, lúc tuỳ hứng phung phí không cảm thấy tiếc nuối, đến một ngày thật sự mất đi mới hối hận thì đã muộn.“Nơi em ở, là chân trời góc biển anh không ngừng nhớ nhung.” Hạ Tri Thư nghiêng đầu, dường như có thể xuyên qua đêm đen lạnh lẽo để nhìn thấy được tháng ngày lấp lánh thơm ngát hương hoa nhài ấy. Năm mười bảy tuổi bị Tưởng Văn Húc gạt lên giường làm quà sinh nhật, lúc đó ân ái ngọt ngào là giả, chỉ có đau đớn lần đầu có thể liên hệ với bây vật nhìn đến mười bốn năm cũng chán, huống gì bây giờ Hạ Tri Thư không có hoa nhài, người thì đầy mùi dầu khói, thân thể còn suy biết qua bao lâu cánh cửa kia mới mở ra, Tưởng Văn Húc lạnh lùng liếc cậu “Không vào thì cứ ở ngoài tiếp đi.”Hạ Tri Thư lảo đảo đứng lên, vào nhà, không còn sức để quật cường. Đau đớn nhất không phải là chưa từng có được, mà là đã từng có được cái tốt nhất, nhưng bây giờ lại mất Văn Húc vốn còn muốn dùng chuyện này để phát tiết toàn bộ cơn giận bị đè nén với Hạ Tri Thư, muốn cậu không được học xấu ở ngoài, đến hai chữ chia tay cũng có thể treo bên miệng. Nhưng hắn vừa nhìn thấy áo lót của Hạ Tri Thư liền choáng váng, một mảng máu lớn dính ở trên Tri Thư để nước ấm chảy lên người, cậu cởi quần áo càng hiện rõ vẻ gầy gò.“Lúc ngoài cửa em đã làm gì vậy?” Tưởng Văn Húc cầm quần áo hỏi Hạ Tri Thư, vẻ mặt phức tạp.“Chảy máu mũi.” Hạ Tri Thư lạnh nhạt nói, lau vệt nước trên mặt.“Em không biết gõ cửa à, chẳng lẽ anh không cho em vào nhà sao?” Tưởng Văn Húc vứt quần áo sang một bên, đóng cửa phòng tắm đi về phía Hạ Tri Thư. Vừa đi vừa loạt soạt cởi quần áo mình vứt vào sọt đựng quần Văn Húc ghé dưới vòi sen ôm lấy Hạ Tri Thư hôn lên, tay ve vuốt từ eo đến ngực, lông mày càng nhíu chặt hơn “Không phải em chơi ma tuý đấy chứ, gầy thành thế này.”Hạ Tri Thư lắc đầu không nói gì, thậm chí cũng không tiếp tục nói chuyện vừa Văn Húc không thèm để ý, vặn nhỏ nước lại đè Hạ Tri Thư lên vách tường gạch hôn sâu, xoa nắn bên vùng eo mẫn cảm của Hạ Tri Thư trong trí Tri Thư bị tường gạch lạnh lẽo kích thích đến run lên, cậu không có chút sức lực nào để hùa theo Tưởng Văn Húc. Ánh mắt tỉnh táo nhìn động tác tình tứ của Tưởng Văn Húc, cảm giác buồn nôn gợn lên không dứt. Tuy cậu không đi điều tra, nhưng cũng không hẳn là không biết gì về những chuyện trăng gió bẩn thỉu mà mấy năm qua Tưởng Văn Húc làm tác của Tưởng Văn Húc hơi ngừng lại, một tay nhéo lấy cằm Hạ Tri Thư, hơi dùng sức “Không muốn bị anh chạm vào?” Trong giọng nói của hắn rõ ràng có chút nghi ngờ và giận dữ. Hạ Tri Thư cảm thấy đau, né hai lần không được thì không phí sức nữa.“Anh muốn nghĩ sao cũng được.”Đối với Tưởng Văn Húc ở vị trí cao mà nói, lời này không khác nào khiêu khích.“Anh biết rồi.” Tưởng Văn Húc cười lạnh một tiếng tắt vòi sen đi, dùng lực bắt lấy cổ tay Hạ Tri Thư kéo ra ngoài “Hôm nay anh phải làm em, xem có phải em đã được bác sĩ kia thoả mãn rồi nên mới không tới lượt anh không.”Trừ cơn đau ở cổ tay thì đến tai cậu cũng bị lời độc ác như vậy đâm đau đớn. Cậu lảo đảo bị kéo đến giường phòng ngủ, hầu như là ngã vật xuống, cảm giác choáng váng càng nặng nước không được lau khô làm ướt một mảng giường lớn. Thân nhiệt của Tưởng Văn Húc cao, không mở điều hoà đủ ấm, còn Hạ Tri Thư thì lạnh đến mức không nhịn được muốn cuộn người run lẩy với thời thiếu niên, bây giờ Tưởng Văn Húc đã cường tráng hơn không ít, cao hơn mét tám lăm, khiến người ta có cảm giác vô cùng áp bách. Lúc trước Hạ Tri Thư cảm thấy ở bên Tưởng Văn Húc rất có cảm giác an toàn, nhưng giờ chỉ thấy hoảng Tri Thư giãy giụa kịch liệt, cậu không muốn bị người kia chạm vào trong tình huống như vậy, điều này khiến cậu cảm thấy nhục nhã và hoảng loạn. Nhưng mấy ngày nay Tưởng Văn Húc đã bị lo lắng và hoảng hốt trong lòng dằn vặt vô cùng, đến mức hắn không ôm được Hạ Tri Thư, không xác nhận được người này thật sự không rời bỏ mình, hắn sẽ phát Tri Thư bị cà vạt trói tay, mặt đối mặt bị Tưởng Văn Húc giữ chặt tiến vào chỗ sâu nhất. Suy cho cùng Tưởng Văn Húc vẫn còn trẻ, thân thể tốt hơn nhiều so với cậu. Bị sức lực khủng bố như vậy điều khiển mà không có chút năng lực phản ứng nào, hiện thực này khiến Hạ Tri Thư khó có thể chịu đựng. Cậu cảm thấy như vậy giống như… bị cưỡng Văn Húc nóng lòng tuyên bố chủ quyền, lưu lại dấu hôn dày đặc trên cổ Hạ Tri Thư, cắn một bên đầu v* Hạ Tri Thư phát tiết lần thứ nhất. Đến lần hai Tưởng Văn Húc lật Hạ Tri Thư lại, tiến vào từ sau lưng, lực tay nắm eo cậu rất lớn, còn mang theo ý cười ác ý “Em đúng là thông minh, biết học trò mèo lạt mềm buộc chặt này. Đúng thế, so với việc làm cá chết trên giường thì thú vị hơn nhiều lắm.”Đêm đó Hạ Tri Thư ước được chết còn hơn bị dằn vặt như vậy, trên người và trong lòng đều đau đến không chịu nổi. Đến cuối cùng Tưởng Văn Húc không kìm chế được sức lực đã làm tổn thương Hạ Tri Thư. Thân thể cậu vốn suy yếu, bệnh của cậu còn kèm theo triệu chứng máu khó đông, máu chảy đứt quãng khó có thể kiềm lại. Đọc truyện tưởng thằng khứa Lý thiếu đó chăm lo cho vợ tht ai ngờ 2 con ng này lại cùng 1 tuồngtưởng cha kia cũng tốt đẹp lắm mà hóa ra là đồng lõa=Có không giữ, giờ mất lại đi tìm. Bố bọn nẳng thiêu-Lý thiếu này cũng chả khác gì thằng Húc ở bên ngoài cũng có tình nhân, lmao, cả hai thằng này, nếu đã yêu thụ của mình thế thì tại sao còn ngoại tình??? sở thích à“ có ko giữ,mất thì còn cái nịt nay”tao chửi thằng húc nhiều quá nhưng thấy nó vẫn khôn nạn. tới chap này tao đã cạn mẹ lời với thằng ml này rTỉnh táo lên Đàn ông tồi có thể yêu bạn, nhưng vẫn sẽ tồit chợt nhận ra hai thằng kia đều chó má như nhau, tưởng đâu thằng lý thiếu như nào

mười năm yêu anh nhất truyện tranh