Nắng vàng chiếu lên những tán lá
Vàng óng ánh phản chiếu tia phản xạ như những giọt ngọc chói mắt
Trên khuôn mặt xinh đẹp còn in chút hồng hào
Đôi mắt to đen nhánh ẩn hiện cảm xúc xa lạ pha trộn vào nhau
Ngón tay thon dài khẽ Chính vì sự dịu dàng, thiện lương ấy nhưng Nhà vua rất có thể rơi nước mắt, rất có thể thanh thản lúc nghĩ lại cuộc đời đã qua, cùng trái tim hắn cũng buồn bã khi biết thật tâm của cậu vẫn thuộc về kẻ khác. Đối với công ty vua, yêu là chỉ chiếm hữu. Đối với Trói con [Am] tim khờ dại [D7] chờ ngày tình yêu [G] đến trong cuộc đời Lần [C] này người ấy muốn [D] yêu yêu dài [G] lâu mãi mãi Lần [C] này người ấy muốn [D7] yêu, yêu một [G] người mà thôi Một tình [G] yêu, trọn con tim Một tình [Am] yêu, một tình [D] yêu hoài dâng hiến Một tình [G] yêu nhìn ngày mai với niềm tin mới Đội trời đạp đất ở đời, Lưng đeo đai bạc cho người trông mong Trên đầu tàn quạt thong dong, Có người tài tử phải lòng lại ôm, Gió nam rồi lại gió nồm, Tha hồ thiên hạ chán mồm lại thôi - Là cây gì? Xem Đáp Án Fast Money. Cao Bá Quát là người có tài hay chữ và được tôn là " Thánh Quát ". Tài giỏi nhưng vì quá kiêu căng, ngạo nghễ, cuộc đời ông gặp nhiều gian truân. Cao Bá Quát tự là Chu Thần, hiệu Cúc Đường, biệt hiệu Mẫn Thiên, là người làng Phú Thị, huyện Gia Lâm, tỉnh Bắc Ninh, nay thuộc xã Phú Thị, huyện Gia Lâm, Hà Nội. Ông là văn tài xuất chúng của nước ta vào thế kỷ 19. Ngay từ thuở nhỏ, Cao Bá Quát đã nổi tiếng học giỏi nên được mọi người coi như thần đồng. Tuy vậy, ông không được may mắn trong thi cử. Năm Minh Mệnh thứ 12 1831, ông thi Hương trường Hà Nội, đậu Á nguyên Cử nhân, tức là đỗ thứ nhì trong kỳ thi đó. Nhưng khi bài thi bị duyệt lại vì có lỗi, ông bị đánh tụt xuống cuối bảng. Vào kinh để thi Hội nhiều lần, ông đều bị đánh trượt. Hay chữ từ thuở nhỏ Chuyện kể khi còn bé, Cao Bá Quát ra tắm ở Hồ Tây, đúng vào lúc vua Minh Mệnh tuần du ở đó. Đạo ngự đi qua, tàn lọng rợp trời, gươm đao sáng quắc, ai cũng phải tránh xa, riêng cậu Quát cứ tự do vùng vẫy. Lính đến bắt lôi lên bờ, cậu cứ trần truồng đến trước mặt vua, tự khai là học trò, vì trời nực ra tắm mát. Vua nhìn xuống hồ thấy cá lớn đang đuổi đàn cá con, liền đọc câu đối, bảo nếu đúng Quát là học trò thì phải đối được và sẽ tha không đánh đòn. Vế đối ra " Nước trong leo lẻo, cá đớp cá". Cậu Quát ứng khẩu đối ngay " Trời nắng chang chang, người trói người ". Một chuyện khác, ở làng của Cao Bá Quát có viên lý trưởng có tiếng là hay tham nhũng, ăn bớt của dân. Dân làng chê trách nhưng không ai dám chỉ trích công khai. Nhân có việc làng cho đắp đôi voi thờ dựng trước cửa đình, cậu Quát cùng chúng bạn ra chơi, lấy bút viết luôn vào lưng voi bài thơ Khen ai rõ khéo đắp đôi voi Đủ cả đầu đuôi, đủ cả vòi Chỉ có cái kia sao chẳng đắp Hay là thầy Lý bớt đi rồi. Cao Bá Quát còn ít tuổi nên có tính kiêu căng, ai ông cũng chê học dốt. Ông nói "Cả thiên hạ có 4 bồ chữ, anh Bá Đạt anh sinh đôi của Cao Bá Quát và ông Nguyễn Văn Siêu giữ một bồ, một mình tôi chiếm hai bồ, còn một bồ thì phân phối cho cả thiên hạ ". Ngông nghênh sửa cả thơ vua Khi Tự Đức lên nối ngôi, nhà vua cũng rất có tài làm thơ văn nên thường nghĩ ra những trò văn chương với các quan. Lúc đó, ông Quát làm ở bộ Lễ. Một lần vua Tự Đức làm đôi câu đối " Tử năng thừa phụ nghiệp/ Thần khả báo quân ân" con nối nghiệp cha, tôi đền ơn vua rồi đọc cho các quan nghe. Các quan đều tấm tắc khen hay, vội lấy giấy bút chép mang về nhà treo như một bảo vật. Thực ra, hai câu đó rất tầm thường, nói đến tam cương ngũ thường trong đạo Nho, nghĩa vua tôi, đạo cha con, chứ chẳng có gì là hay ghê gớm, nhưng các quan trong triều thấy vua khoe, dù hay dở cũng phải đồng thanh khen ngợi để " lấy điểm " .