Tôi vẫn yêu vợ, nhưng giá như cô ấy có thể cho tôi chút tự do, chút tin tưởng, để tôi chứng minh cho cô ấy thấy là tôi yêu cô ấy. Bây giờ hai người mới kết hôn được hai năm, nhưng tôi không thể chịu đựng nổi sự thái quá của vợ.
Tôi ko diễn vai ác cô gái nữa đâu! Tôi hy vọng diễn vai lương thiện, rất tốt là vai vợ lính hi sinh do tình yêu thương ấy!” Bạn đang xem: Ebook anh ấy là của tôi
Cô ấy có lẽ lớn hơn cô rất nhiều tuổi, khuôn mặt tinh xảo đã qua rèn luyện của cuộc đời, cô ấy chỉ mặc bộ đồ thể thao cũng toát ra vẻ sang trọng. "Tôi tên Hi Huyền, Hi trong hi vọng, Huyền trong Huyền chi hựu huyền, chúng diệu chi môn*."
Cô Ấy Là Em Gái Tôi Nhưng Không Sao. Cảnh báo độ tuổi: Truyện tranh Cô Ấy Là Em Gái Tôi Nhưng Không Sao có thể có nội dung và hình ảnh nhạy cảm, không phù hợp với lứa tuổi của bạn. Nếu bạn dưới 18 tuổi, vui lòng chọn một truyện khác để giải trí. Chúng tôi sẽ không
Tôi có một người bạn thân, cô ấy tên là An. An tính cách sôi nổi hoạt bát, và thường thích ăn mặc sexy. Nhận xét về bạn thân của tôi, chồng tôi thường bảo: "Nhìn bạn em xem, ăn mặc hở hang, nói chuyện không phép tắc. Người như bạn em chẳng bao giờ lấy được chồng".
Fast Money.
Thế là hai người tìm một quán trà sữa ven đó. Hai người ngồi vào bàn ở gần cửa có thể nhìn xe cộ qua lại rồi gọi hai ly trà sữa."Mình là Diệp Thư Kỳ. Rất vui được làm bạn với cậu, bạn học Trịnh ." Diệp Thư Kỳ cười một cái lộ ra chiếc răng khểnh và má lúm đồng tiền vô cùng dễ thương."Rất vui được làm bạn với cậu." Trịnh Đan Ny cũng cười một cái xả giao. Từ sau vụ của Hoàng Nam cô đã không còn nhiều lòng tin nữa lấy trong túi ra tờ giấy nháp và đề đã ghi đáp án cho Diệp Thư Thư Kỳ ngồi dò từng bước giải thì không hiểu sao lại nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng kì lạ."Cậu thật lợi hại." Diệp Thư Kỳ đưa ngón cái lên với cô."Tới không làm được hai câu cuối. Cậu nói xem cái môn Kế toán quản trị chi phí này có làm người ta điên không chứ."Trịnh Đan Ny nhìn Diệp Thư Kỳ than vãn thì có chút buồn cười. Cô cũng không giỏi tính toán mấy môn này, đều là nhờ Trần Kha ôn tập giúp cô."Haizzz, cậu không biết đâu. Tớ học kế toán nhưng ra chợ tính nhẩm còn thua cả bà bán cá." Diệp Thư Kỳ bắt đầu ngồi than vãn chiến tích của Đan Ny cũng chỉ ngẩu hứng đáp lại. Quả thật, cô đậu vào đại học Đông Châu ngành kế toán cũng là một kì tích. Năm đó cô cũng không có mơ ước gì lớn lao chọn ngành mãi mà không xong lên nhắm mắt chọn nhiên điện thoại cô reo lên. Trịnh Đan Ny nhìn màn hình điện thoại xem ai gọi thì lập tức bắt máy."Cô đang ở đâu?" Giọng Trần Kha ở đầu bên kia không lạnh không nhạt hỏi."Em đang ở quán trà sữa Pepe gần trường.""Tôi tới đón cô." Trần Kha nói xong liền tắt Thư Ký cầm lấy trà sữa uống rồi đặt xuống bàn hỏi cô."Là bạn trai sao?" Nhìn cô ấy đi kìa. Lúc nghe điện thoại thật như hương xuân phơi phớt tới."Không phải." Trịnh Đan Ny nhẹ nhàng Diệp Thư Kỳ lại nhìn cô bằng ánh mắt không tin."Cậu biết cậu nghe điện thoại vừa rồi có ánh mắt gì không?" Diệp Thư Kỳ không đợi cô nói mà nói tiếp."Chính là ánh mắt tràn đầy tình yêu. Giống như ba mẹ tới nhìn nhau vậy." Diệp Thư Kỳ còn làm động tác vì thức ăn chó mà lạnh người."Có sao?" Trịnh Đan Ny ngơ người. Cô có nhìn Trần Kha như vậy sao. Nhưng hai người đều là nữ mà. Trần Kha còn xuất sắc như vậy làm sao cô có thể xứng với cô ấy kia chứ. Huống hồ, cô chỉ là chiếc giày rách bị người ta làm to Thư Kỳ gật gật đầu vô cùng chắc chắn với Đan Ny cúi đầu, tay sờ lên bụng ngày một lớn của mình. Cô thật sự thích Trần Kha thật sao. Cô cảm thấy tình cảm này của bản thân thật tội lỗi. Nếu Trần Kha biết sẽ đối xử với cô như thế nào, có né tránh cô Kha đi vào trên tay còn cầm theo một chiếc áo khoác. Cô nhẹ nhàng đến bên cạnh khoác lên vai cho Trịnh Đan Đan Ny ngước lên nhìn thấy Trần Kha đứng phía sau thì vô cùng chột dạ. Cô không biết Trần Kha có nghe được những lời Diệp Thư Kỳ vừa nói không. Nếu nghe được cô phải giải thích làm sao bây giờ."Trời bên ngoài đang mưa nhỏ, đường khá trơn nên tôi vào bồi cô." Trần Kha xoa xoa đầu Trịnh Đan Ny giống như một thói quen."Đi thôi. Chúng ta đi gặp Tiểu Bánh Bao."Trịnh Đan Ny nhìn thấy nụ cười của Trần Kha thì thở phào nhẹ nhõm. Lúc này cô mới nhớ hôm nay cô phải đi khám lại. Cô ấy là cố tình đến để đưa cô đi khám nhiên mắt cô có chút cay cay. Cô chào Diệp Thư Kỳ một cái rồi đi theo Trần Kha ra thật bên ngoài có mưa nhỏ. Bầu trời cũng không còn rạng rỡ như lúc sáng mà trở nên âm u rất khó Kha bung dù lên. Một tay ôm lấy vai cô, một tay cầm dù che mưa cho cô, vô cùng giống một trụ cột của gia người đến bệnh viện khám lại để xác định Tiểu Bánh Bao đã ổn định và khỏe mạnh mới nhẹ Đan Ny nhìn chỉ số cân nặng của mình trên cân thì vô cùng buồn rầu. Cô đã tăng cân vượt bậc rồi. Cô béo như vậy Trần Kha còn cần cô Trần Kha chỉ nhìn một chút rồi đưa tay đỡ cô xuống."Tăng không nhiều lắm." Trần Kha chỉ nói một câu không mặn không nhạt. Cô nhìn Trịnh Đan Ny vẫn tay chân mảnh khảnh như ngày đầu gặp thì có chút phiền lòng."Có phải việc học vất vả quá không?"Trịnh Đan Ny nghe hỏi thì lắc đầu."Nếu vất vả quá thì bảo lưu. Không sao cả.""Em không sao." Trịnh Đan Ny ôm lấy Trần Kha còn cọ mới phát hiện người Trần Kha thật sự ôm rất thoải mái nha. Chỗ nào cần to sẽ to, chỗ nào cần nhỏ sẽ nhỏ không giống cô trên dưới như tối, Trịnh Đan Ny lại tiếp tục mặt dày ôm gối mình qua phòng Trần Kha. Cô phát hiện Trần Kha không khóa cửa thì rón rén đi vào đặt gối ở trên giường, sau đó ôm lấy cô ấy.
Tiến Minh há hốc mồm khi thấy Lương Hạ, có chút không tin vào mắt mình. Cậu liền lấy tay xoa xoa mắt. Nhận ra bản thân không nhìn lầm, liền bước xuống chạy về phía Lương Hạ, tay chỉ vào cô lắp bắp như nuốt phải cái gì, nói “Cậu, cậu là cô bạn... cô bạn gì ấy nhỉ... à... Lương.. Lương gì ta??” rồi lại gõ vào đầu bản thân như cố nhớ, sau đó lại tiếp tục nói “là cô bạn tỏ tình với Khương tỷ? Đúng không?”Lương Hạ trợn tròn mắt. Cô nhìn về phía Cao Vỹ Quang và Tinh Thần. Liền nhận ra đây là các thành viên trong hội học sinh, cô bỗng giật mình nghĩ. Chả lẽ Khương Tình cũng đến đây? Cao Vỹ Quang ngay lập tức bước nhanh xuống, quay về phía An Tranh giọng có chút không tin nổi, liền nói“Bạn cậu nói là Lương Hạ?”An Tranh tỏ vẻ khó hiểu. Cô thấy biểu hiện của mọi người có chút kì lạ, nhưng vẫn gật đầu nhẹ rồi nói “Đúng vậy, tớ là mời cậu ấy.” Xong rồi quay về phía xe cười nhẹ nhàng rồi nói tiếp“Còn một người nữa.”An Tranh bước về phía cửa xe, vừa vươn tay định mở cửa cho Hạ Nhi, thì nghe “cạch” một tiếng. Hạ Nhi đẩy cửa ra, mặt không cảm xúc liếc về phía An Tranh, giọng lạnh lùng như băng tuyết “Tôi có tay!”Nói xong liền bước chân ra, mái tóc xoăn gợn sóng màu nâu khẽ di chuyển mà uốn lượn trước ngực cô, những sợi tóc rơi lác đác tạo ra một chuyển động vô cùng hoàn mỹ, xinh đẹp không sao tả xiết. Hạ Nhi bước ra vô cùng dứt khoát, tao nhã đóng cửa lại. Xung quanh mỹ nam mỹ nữ đều bất giác trở nên im lặng như tờ, không có lấy một tiếng động. Cảm thấy cô gái vừa bước ra không thể dùng từ “xinh đẹp” mà diễn tả nổi nữa. Cô giống như thiên sứ sa ngã bị đày xuống trần gian, đẹp kinh tâm động phách, vừa quyến rũ lại vừa thánh khiết, khơi gợi lên những dục vọng sâu kín nhất của con người. An Tranh khẽ cúi đầu nhìn tay mình đang vươn ra giữa không trung, rồi bất giác khoé miệng giương lên, nở một nụ cười nhẹ. Cô xoay người nhìn Hạ Nhi đang bước từng bước chậm rãi về phía Lương Hạ. Cao Vỹ Quang sững người, lần này tới lượt hắn không tin vào mắt mình, đứng đơ như một khúc gỗ. Tinh Thần trong sự kinh hãi liền tỉnh dậy, nhìn về phía Tiến Minh cũng đang vô cùng khiếp sợ, khẽ lên tiếng “huýt” một cái. Tiến Minh ngay lập tức tỉnh lại, mặt vẫn còn chút hoang mang, cậu đi về phía Hạ Nhi, khẽ nở một nụ cười vô cùng hoà nhã, nói “Không ngờ người An Tranh mời tới lại là Hạ Nhi và Lương....” Tiến Minh xấu hổ, mặt thoáng chốc có chút đỏ. Lương Hạ tỏ ra rất giận dữ, vô cùng căm hận nói“Tớ là Lương Hạ.”Tiến Minh liền cười cười, hơi ngại ngùng nói “Xin lỗi cậu!”Lương Hạ liếc hắn một cái rồi quay mặt đi. Hạ Nhi nhìn một đám người vừa xa lạ vừa quen thuộc, trong lòng lại gào thét hai chữ “phiền phức” nhưng mặt vẫn bảo trì bình tĩnh. Ánh mắt cô trong suốt đảo qua phía Cao Vỹ Quang. Cô khẽ nhấc bước chầm chậm về phía hắn, ánh mắt Cao Vỹ Quang không hề rời khỏi gương mặt cô, bần thần, say mê, ham muốn, lại tràn đầy khao khát. Hạ Nhi khẽ nghiêng đầu, ánh mắt màu hổ phách trong trẻo lại lạnh nhạt, cô cất giọng lạnh lùng “Không ngờ lại gặp cậu ở đây?” rồi khẽ “ồ” lên một tiếng, cô quay sang nhìn từng người một, ánh mắt mang theo chút giễu cợt, cô hỏi “Các cậu chính là một nhóm mà An Tranh nói sao?” Hạnh Nhân bước tới, ánh mắt hoảng loạn, xen vào đó lại có chút không thể tin, cô nhìn Hạ Nhi bật thốt “Tại sao cô lại ở đây?”Hạ Nhi liền quay đầu nhìn Hạnh Nhân, khẽ nghiêng đầu rồi hỏi ngược lại. “Cô là ai?”Hạnh Nhân phát hiện giọng mình có chút thất thố, liền đổi giọng trả lời “Tôi là Hạnh Nhân.”Hạ Nhi cười khẽ, hỏi “Chúng ta biết nhau sao?”Hạnh Nhân liền có chút luống cuống, khoé miệng cố tạo một nụ cười miễn cưỡng “Tôi... tôi biết cô.”Hạ Nhi liền “à” lên một tiếng, nói tiếp “Nhưng tôi không biết cô, cô hỏi tôi tại sao lại ở đây?” Hạ Nhi ngưng một chút, quay đầu về phía An Tranh, nói “sao cô không hỏi cô ấy?”Hạnh Nhân mặt khẽ biến sắc, tay run rẩy vội nắm chặt, nói“Tôi chỉ hỏi vậy thôi.”Hạ Nhi liền quay đầu, không thèm nhìn tới Hạnh Nhân nữa, cô rải bước về phía Lương Hạ, thanh âm không nghe ra cảm xúc, nói “Ở đây có người không chào đón tớ! Tớ muốn về!”Lương Hạ nhất thời giật mình, vội vã chạy về phía Hạ Nhi. Cất giọng nài nỉ “Bà cô của tôi ơi! Đã tới tận đây rồi. Ít nhiều cũng cho tớ ngắm dung nhan của nữ thần Hiểu Lam đã chứ.” Lại nhìn sắc mặt Hạ Nhi đen kịt, đáy mắt đang khởi động lửa giận âm ỉ, Lương Hạ liền chắp tay xoa xoa tiếp tục nói “Coi như tớ xin cậu đấy!”.An Tranh liền bước tới, có chút không rõ hỏi Tiến Minh. “Các cậu biết nhau sao? Tại sao Vỹ Quang phản ứng lớn như thế?”Tiến Minh quay đầu nhìn về phía Cao Vỹ Quang, thở dài một hơi, nói “Cậu ta thích Hạ Nhi.”An Tranh liền hiểu ra, ánh mắt nhìn về phía Vỹ Quang đột nhiên trở nên lạnh lẽo. Tiến Minh hướng về Cao Vỹ Quang, giơ tay khẽ kéo áo hắn, hắn vẫn không nhúc nhích, Tiến Minh bắt đắc dĩ liền vung tay đấm nhẹ một đấm vào bụng Vỹ Quang, bỗng nhiên bị đau. Vỹ Quang bần thần tỉnh lại, mắt vẫn nhìn về phía Hạ Nhi, cau chặt chân mày.“Tỉnh chưa?” Tiến Minh bước lại gần. Cao Vỹ Quang khẽ nhíu mày, rồi nói “Cảm ơn.”“Không có gì.” Tiến Minh nhún nhẹ Vỹ Quang liền đứng thẳng đậy, bước tới đấm một phát vào bụng Tiến Minh, ghé sát vào tai nói “Trả lại cậu! Huề nhé.”Tiến Minh bị đau liền ôm bụng, ánh mắt căm hận nói “Đồ vô ơn.”“Quá khen!” Cao Vỹ Quang vừa nói liền đưa tay chỉnh lại quần áo, tay đưa lên vuốt nhẹ mái tóc, nở một nụ cười vô cùng soái khí đi về phía Hạ Nhi. An Tranh đang đứng đó thấy vậy liền bước xuống, ngay lập tức cản trở đường của hắn, thanh âm không nghe ra cảm xúc, cô hỏi “Cậu định làm gì?” Cao Vỹ Quang cười nói“Tới chào hỏi!” Nói xong liền nhanh chóng lách người né An Tranh. An Tranh phản xạ nhanh liền cản lại, cô cười như không cười nói“Tớ không cho phép cậu lại gần cậu ấy!”Cao Vỹ Quang khẽ nhíu mày, có chút ngạc nhiên vì tốc độ của An Tranh, rồi khó hiểu hỏi ngược lại. “Tại sao?”An Tranh bỗng đổi sắc mặt, không còn nụ cười ôn hoà hằng ngày, cô tiến lại gần Vỹ Quang, khoảng cách đủ chỉ để hai người nghe thấy, cất giọng lạnh tanh lại pha chút cảnh cáo“Cô ấy là của tôi!”Mặt Vỹ Quang biến sắc, ánh mắt như không thể tin nổi. “Cậu... cậu nói cái gì?”An Tranh khẽ cười, cười có chút kì lạ. Nụ cười đó lại khiến Cao Vỹ Quang thấy toàn thân lạnh toát, tay không tự chủ được nắm chặt lại. Giống như có một con mãng xà đang muốn cắn nuốt hắn. Hắn không kiểm soát được liền lui về sau một bước. An Tranh xoay người, cô bước về phía Hạ Nhi, khoé môi cong lên rồi nở một nụ cười vô cùng dịu dàng, giống như đã đổi thành một người khác.
Ngôn Tình Nguồn Suu tam 194,916 Hoàn Thành 101113 28/05/2019 Đánh giá từ 24 lượt Bạn đang đọc truyện Cô ấy…là của tôi! của tác giả tk0? [Trasmin] trên website đọc truyện đời này liệu có tồn tại một tình yêu vĩnh hằng?Câu chuyện tình lãng mạn như trong cổ tích chắc có ẩn trên đời?Hay do lòng người quá mơ mộng…Rồi lại viển vông nghĩ ngợi?Để một ngày nhận ra chính bản thân đã quá hão huyền…Tỉnh giấc vẫn còn u mê…Nhờ từng giọt mưa tí tách lạnh lẽo rửa trôi mọi thứ…Nhận ra con tim đã quá đau…Dần mòn chết theo năm tháng…
Reads 77,067Votes 5,912Parts 99Complete, First published Mar 31, 2022Table of contentsFri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Fri, Sep 16, 2022Tên truyện gốc Anh ấy rất điên Tác Giả Khúc Tiểu Khúc + CHUYỂN VER CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ Chú ý NAM HOÁ THỨ TỰ CÁC CHƯƠNG BỊ ĐẢO KHI ĐỌC MỌI NGƯỜI LƯU Ý228sung
cô ấy là của tôi