Thế lực khắp nơi rục rịch, bắt đầu nâng đỡ người thừa kế của mình. Cục diện chính của Hồ tộc đối mặt với sự biến chuyển lớn. Như vậy trong chuyển kiếp sau này, hôn nhân của Bì Bì và Hạ Lan đã có những rạn nứt, nhưng cũng chịu đựng nhiều thử thách gian khổ.
Chương 23: Editor: Limoncello. Kỳ nghỉ sau thời gian làm việc luôn dễ dàng khiến người ta mệt mỏi, cảm xúc của Phương Dật Minh không được tích cực cho lắm. Ông ta im lặng ngồi vào vị trí, mở máy tính, lúc người phụ nữ đi ngang qua, lễ phép nói tiếng "Cảm ơn" với bà
Còn những chữ bột vàng mới được dịch ra thì không hoàn toàn như thế, sứ giả vĩ đại nhất mang đến tòa thành được ánh sáng tỏa chiếu thì không sai, nhưng khi sứ giả đến Trái Đất Nhượng thì đã thay đổi chủ ý, ông ta không giao tòa thành được ánh sáng tỏa chiếu
Đừng buồn khi tôi hỏi tò mò quá, Vì tôi cũng có những khó khăn riêng. - Vâng , khó giải thích lắm, nhưng tôi tự nhủ "Đây là lúc Mẹ cần mình " thế nên tôi quyết định xin đổi việc làm, tôi chọn công việc nầy để thuận tiện đi về chăm sóc Mẹ.
Do đó tôi ngâm vịnh thẩn thơ, chẳng muốn dời chân. Ôi! Tôi muốn vì tiên sinh viết bài tựa quyển Gia phả, nhưng ngặt vì việc quân khẩn cấp, còn phải gác bút để đeo gươm, thành thử phải đợi ngày khác nữa. 3
Fast Money. Có vẻ bạn đang chặn quảng cáoViệc này là bình thường, chúng tôi cũng hay làm vậyThế nhưng hiện quảng cáo là nguồn kinh phí ít ỏi duy nhất của chúng tôi để duy trì và phát triển siteNếu được mong bạn bỏ chặn quảng cáo để giúp chúng tôi tồn tạiĐằng nào thì ko có quảng cáo bạn vẫn phải nhìn thấy và đọc những dòng này vTác phẩm Tôi như ánh dương rực rỡTác giả Cố MạnThể loại ngôn tìnhReviewer Truy Quang___Đây không phải lần đầu tiên tôi đọc "Nắng Gắt".Bạn đang xem Tôi như ánh dương rạng rỡ quyển hạCái thời tôi từng điên cuồng với Cố Mạn là khi đọc xong "Yêu em từ cái nhìn đầu tiên", cũng chính là thời điểm chỉ biết đọc mà chưa lấn sân vào viết lách. Tôi biết đến "Nắng Gắt" từ khi ấy, và cũng đã đọc bộ này trên dưới năm đọc lại tác phẩm, chỉ là muốn biết kết cục, chính xác hơn là Rùa Mạn đã ra quyển hạ của "Nắng Gắt" hay chưa. Sau khi xác định là chưa có thì cũng không có thất vọng mấy, có lẽ là tác phẩm này chưa cho tôi cái cảm giác điên cuồng. Nhưng lần này đọc lại, tôi bất giác cảm thấy sợ hãi. Sợ hãi như khi tôi biết được Hàn Phi trong Thiên Hàn Cửu Ca sẽ bị hãm hại chết sớm vậy. Còn vì sao có cảm giác này, tôi sẽ làm rõ ở phần phong của Cố Mạn không phải kiểu dành cho những người ưa kích thích gay cấn, bởi nó thuộc dạng lãng mạn nhẹ nhàng, thậm chí nhẹ nhàng đến mức có người bảo rằng văn phong của cô "không ấn tượng". Nhưng tôi không cho là thế, và tôi tin rằng fans của Cố Mạn cũng không cho là thể văn phong của Cố Mạn nhẹ nhàng, nhưng không phải nhẹ nhàng một cách nhàm chán, mà là kiểu càng đọc càng thấm, đã thấm thì sẽ bị sâu răng vì... quá ngọt. Nhưng đọc truyện của Cố Mạn, cũng có nghĩa là bạn đã "mua" cho mình một tấm vé đảm bảo, rằng cái kết sẽ luôn là Happy Ending. Bởi vậy nên, một vừa kẻ yếu tim, thuộc gu an toàn và không thích mạo hiểm như tôi đây đã có thể hoàn toàn yên mở đầu là câu chuyện nương theo những tháng ngày mà người ta còn ngồi trên ghế nhà trường, thường được biết đến bằng nhiều tên gọi như "học đường", "mối tình đầu", "thanh xuân". Bất cứ cái tên nào, cũng mang theo hồi ức khó quên nhất trong cuộc đời của mỗi con người. Chỉ khác là, "Nắng gắt" không khắc họa chi tiết về cuộc sống học đường, mà dành thời gian hơn phân nửa truyện kể về một thế giới khác cuộc chia tay không hẹn ngày gặp lại sau khi tốt nghiệp, bắt đầu một cuộc sống mới, một công việc đầu với cái tên của nữ chính trước đi, thật ra thì tôi cực kì thích cái tên "Hy Quang" này. Đơn giản vì bình thường tôi cũng hay đặt tên nhân vật theo kiểu ẩn dụ một cái ý nghĩa nào đó, một phần là lười nghĩ tên, phần nữa là có thể dựa vào cái tên này để phán đoán phần nào tích cách nhân vật. Ví dụ như cái tên "Ám Dương" của nam chính "Ngủ đi, ngày mai Xuân sẽ về" vậy đó. Hy Quang, là ánh ban mai, là ánh sáng yếu ớt. Tôi không rõ liệu đến cuối cùng, ánh sáng ấy của cô rốt cuộc sẽ tặng cho Lâm Tự Sâm, hay sẽ kéo lấy Trang Tự ra khỏi bóng đêm vô tận. Thực tâm mà nói thì tôi rất mong là trường hợp đầu tiên, vì từ đầu chí cuối, tôi vẫn luôn cho rằng Lâm Tự Sâm mới là nam lớn nữ chính của Cố Mạn - tất nhiên không bao gồm trường hợp ngoại lệ và những tác phẩm sau này có đột phá mới - đều thuộc dạng khá ngây ngô đáng yêu, nhưng đôi khi cũng rất ngốc nghếch. Hy Quang không phải là nữ chính đầu tiên khiến tôi nhíu mày, mà trước kia Sam Sam cũng đã từng khiến tôi đau đầu vì độ ngô nghê của cô nàng. Nhưng ở Hy Quang, tôi lại tìm được rất nhiều điểm chung của mình ở trong đó. Giả dụ như tôi cũng là một kẻ lười biếng, học trung trung, không có mục tiêu nhất định phải đạt đến, chỉ cần không cản đường người khác là được. Giả dụ như tôi cũng rất ỷ lại, chuyện người khác có thể giải quyết giùm, tôi tuyệt đối sẽ không tự mình đi làm. Hay giả dụ như, tôi cũng là một kẻ hay bị kích động nhất thời và hối hận ngay sau đó. Không biết là vì Hy Quang gần gũi, hay là tại tôi đang cố gắng bới lông tìm vết, nhưng thực sự khi đọc truyện đôi khi cũng khá nhột vì vài điểm tương đồng bỗng dưng, trong lúc đọc truyện, tôi bật cười khi phát hiện độ chậm tiêu của mình vẫn chưa là gì so với Hy Quang. Trang Tự âm thầm làm nhiều điều vì cô như thế, và chuyện anh thích cô dường như cũng là một bí mật không công khai mà ai cũng nhận ra. Chỉ có cô, một mình cô tự cho mình thông minh khi suy đoán nguyên do anh làm những chuyện đó, để rồi đôi lần hụt hẫng và khóe mắt cay cay khi cho rằng tất cả những chuyện anh làm, từ việc đưa ánh mắt dò xét biểu hiện của cô, giúp cô viết luận văn, để ý đến đôi xăng đan gót nhọn của cô, hay đến trường thi đại học với danh nghĩa đưa em trai đi thi để gặp cô - đều là vì anh không muốn mắc nợ, hoặc là để xin lỗi thay Diệp Dung. Trang Tự "thả thính" cũng rất nhiều, nhưng đầu óc chập mạch của Hy Quang lại tự động dẫn lối sang một kẻ không mấy liên quan với danh xưng thanh mai trúc mã với Trang Tự mà lờ ra chuyện này tôi cũng có thể hiểu, bởi vì Hy Quang hiểu lầm người Trang Tự thích là Diệp Dung, nên không tránh khỏi khi anh làm chuyện gì vì mình đều liên tưởng đến người của Diệp Dung. Và chuyện mà Trang Tự hay soi mói, để ý từng phụ kiện chi tiết trên người Hy Quang, tôi cũng có thể hiểu được. Ghét một người, không ai lại để ý xem người ta mang đôi giày đó có lợi cho sức khỏe hay không, mà phải nghĩ rằng đôi giày đó nếu mang lại rắc rối cho người đó thì càng tốt - để mình được hả dạ. Bởi vì người anh thích là Hy Quang, nên cho dù Diệp Dung cũng mang đôi giày giống cô, anh lại không để ý đến, mà chỉ quan tâm đến mình cô. Chỉ một chi tiết nhỏ như vậy, dùng đầu ngón chân tôi cũng có thể nhận ra Trang Tự thích Hy Quang. Vậy mà, cô gái ngốc nghếch ấy lại không nhận ra cơ đấy!Lúc Hy Quang tỏ tình, thì Trang Tự lại "dọa cho quả nho to ấy chạy mất". Mà khi Trang Tự đưa ra dấu hiệu và "thả thính", Hy Quang lại không chớp lấy thời cơ. Một người ngốc nghếch, một kẻ tự ti, và rồi hai người đã để vụt rất nhiều cơ hội về chung một nhà. Là nuối tiếc chăng? Hay còn gút mắc nào được buộc? Nhưng dù ra sao, tôi vẫn không hi vọng ở quyển hạ Hy Quang sẽ về bên Trang Tự, bởi tôi luôn tin cái gọi là "có không giữ mất đừng tìm", cơ hội không phải bao giờ cũng có, và đã có thì cũng không bao giờ xuất hiện lại lần hai, cả hai người đã không thể nắm lấy, vậy thì nên buông tay. Để mọi kí ức dù đau khổ hay vui mừng đều trở thành hồi ức, hồi ức tuổi thanh xuân và mối tình Quang đã có một khởi đầu mới, dù mối tình ấy vẫn khắc sâu vào tim và đôi lần khiến cô thổn thức. Nhưng, chỉ đôi khi thôi, vì cuộc sống của cô bây giờ đang tràn đầy sức sống. Một môi trường mới, bạn mới, sếp mới và những nỗi lo toan mới. Hy Quang vẫn rất đáng yêu với những suy nghĩ nội tâm - về canteen mang danh thức ăn khó nuốt nhất trong các loại khó nuốt, về khẳng định "toi rồi" khi phát hiện ghi một ấn tượng vô cùng xấu trong lần gặp đầu tiên với "phó tổng đẹp trai". Hy Quang vẫn rất ngây ngô và thiện lương - khi vừa xếp tài liệu vừa ngâm nga hát, khi giúp bạn mở cửa phòng mà rơi từ trên cao xuống bị thương, khi bỗng dưng áy náy với lời cầu nguyện "không đâu vào đâu" trong ngôi chùa ở Thượng Hải, khi đưa máy chơi game chỉ cần dùng tay phải khi nhìn thấy bàn ánh mắt đau đớn chua xót của Lâm Tự Sâm khi nhìn bàn tay trái đã mất khả năng cầm dao ít nhất, tôi thấy vui vì Lâm Tự Sâm đã xuất hiện ở đây, trong cuộc sống mới của Hy Quang. Nhưng đồng thời, tôi cũng chợt âu lo khi không biết cô rồi sẽ chọn ai - là mối tình đầu khắc cốt ghi tâm, hay mối tình công sở đầy trắc trở vừa mới đâm chồi nảy nở. Cố Mạn đã khiến cho mình rơi vào một vấn đề nan giải - bởi tác giả nói rằng mình thích cả Lâm Tự Sâm lẫn Trang Tự. Cũng khiến lựa chọn của Hy Quang trở nên khó khăn gấp bội - bởi bất kể cô đưa ra lựa chọn thế nào, là chọn ở bên Lâm Tự Sâm, bên Trang Tự, hay rời xa cả hai, thì đều khiến hai trong số ba người hoặc cả ba người đều lâm vào đau khổ. Tôi thật sự rất mâu thuẫn, khi vừa muốn Cố Mạn ra quyển hạ, vừa sợ rằng lựa chọn của Hy Quang có thể khiến tôi rơi nước mắt. Có lẽ, Cố Mạn cũng như thế, vậy nên dù quyển thượng đã xuất bản gần sáu năm, mà đến bây giờ vẫn chưa có chút thông tin nào của quyển thêm Vienthonga - Tablet Máy Tính Bảng Giá Rẻ Trả Góp 0%Thật ra, trong ba người họ, tôi đau lòng ít nhất lại là Hy Quang, sau đó đến Lâm Tự Sâm và Trang Tự. Tất nhiên, khoảng cách đau lòng này cũng không lớn lắm, xê xích nhau một tẹo đến Lâm Tự Sâm, tôi bỗng chốc kiên định với suy nghĩ rằng anh là nam chính - là người dắt tay Hy Quang đi đến một kết thúc viên mãn. Tôi biết lời này sẽ không thể đến tới tai Cố Mạn, cũng biết Cố Mạn đã từng lên tiếng rằng không phải cuối cùng nữ chính sẽ về với ai là điều quan trọng, mà quan trọng là quá trình mà cả tác phẩm đã trải qua. Nhưng tôi vẫn ích kỉ, cho Lâm Tự Sâm, và cho cả cảm xúc chủ đạo của tôi - để hi vọng rằng anh là nam ra ngay từ lúc Lâm Tự Sâm xuất hiện, chính xác hơn là cái nhíu mày của anh và phật ý thuật lại câu nói "Em chưa từng gặp tôi", thì tôi đã biết thế nào Hy Quang cũng phải gặp vô số rắc rối với anh chàng này. Đôi khi, tôi bắt gặp một vài dấu hiệu mà Lâm Tự Sâm phát ra, làm rõ lí do mà ban đầu anh làm khó Hy Quang - nhất là đoạn anh bảo, anh sẽ quên mọi chuyện trước kia và chủ động làm hòa với cô. Cho đến khi mọi chuyện được đưa ra ngoài ánh sáng, tôi mới vỡ lẽ, thì ra cuộc đời làm bác sĩ của Lâm Tự Sâm đã chấm dứt với một mối hiểu lầm to lớn đến vậy với Hy Quang. Nhưng trước khi giải thích được hiểu lầm, anh vẫn lặng lẽ chôn giấu nó, để quay lại thích Hy Quang, để bàn tính kĩ kế hoạch một năm, và để lừa cô vào tròng đi dự đám cưới bạn thân của anh và cả chuyện để cô tự nhận mình là "sếp tương lai" của Tự Sâm biết Hy Quang rất ngốc nghếch, nhưng vẫn lừa cô vào tròng rồi sau này cho cô vỡ lẽ. Còn Trang Tự, vẫn muốn giăng lưới ra kéo lấy Hy Quang - qua việc hỏi chuyện "quả nho to" và xem đó như một lời hứa, nhưng anh không nhận ra Hy Quang ngốc nghếch, nên không kịp để cô hiểu ra dụng ý đằng sau câu nói đó. Vậy nên Lâm Tự Sâm đã thắng trước một bước, cho Hy Quang biết mình thích cô dù cô vẫn còn vương vấn chưa quên tình phải tự dưng mà tôi có mong ước rằng Lâm Tự Sâm mới là nam chính, bởi vì anh là người bên Hy Quang lúc cô yếu đuối nhất, là người mang lại nhiều nụ cười cho cô nhất, là người mang đến cho cô tình yêu sâu đậm và bền chặt, cũng là người lấy đi nụ hôn đầu đời của Hy Quang. Nhưng, nếu như mối tình vừa đơm hoa này tan vỡ thì sao? Nếu Hy Quang không thể tặng Lâm Tự Sâm ánh nắng ban mai rực rỡ, thì sao đây? Anh đã làm rất nhiều vì cô, nhưng biết đâu, ấy là chưa đủ để khiến cô lựa chọn người cùng mình nắm tay đến cuối đời là anh? Tôi vô cùng sợ hãi nếu cuối cùng, Lâm Tự Sâm cũng không có được hạnh phúc dù là người quen Hy Quang và đem đến cho cô hạnh phúc sớm cuối cùng, Trang Tự, người khiến tôi đau lòng và băn khoăn nhiều nhất. Anh xuất hiện trong tác phẩm, luôn giữ nguyên một vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo và xa cách khó gần. Tôi từng rất ghét anh, ghét anh yêu mà không nói, nói không rõ ràng hại Hy Quang hiểu sai. Ghét anh luôn âm thầm làm mọi việc mà không nói nguyên do, khiến Hy Quang buồn phiền vì cho rằng anh đang làm vì Dung Dung. Ghét anh có nhiều cơ hội như thế, đến cuối cùng vẫn không đủ dũng khí thốt ra lời yêu - dù buổi chia tay ấy có lẽ là mãi mãi không bao giờ gặp lại. Ghét cả những phân đoạn mà anh xuất hiện đều là cảnh trầm buồn đến lặng càng đọc, tôi lại càng đau lòng vì nhân vật này. Có lẽ, anh có cơ hội để nói ra, nhưng anh lựa chọn im lặng, chỉ vì nỗi tự ti đang ngự trị và vây lấy cả người anh. Có lẽ, đối với anh, tình yêu là một thứ xa xỉ mà anh chưa có khả năng chạm đến. Nơi anh đứng luôn là bóng tối, có lẽ, anh luôn hi vọng Hy Quang sẽ dùng ánh sáng yếu ớt của cô để kéo anh ra khỏi bóng tối bao trùm. Tôi đã không còn ghét anh, chỉ giận anh không biết tranh giành. Giận anh đôi khi bỗng trở nên ngốc nghếch như Hy Quang - khi chỉ vì một câu nói "rồi cô ấy sẽ trở lại thôi" của Hy Quang mà nở nụ cười vui sướng. Có phải vì cuộc đời anh chưa bao giờ xuất hiện quả nho to, chưa bao giờ thoát khỏi cảnh nghèo túng và những nỗi âu lo cho tương lai, nên anh mới không dám nói lời nào với cô, dù biết chỉ cần một câu của anh - Hy Quang sẽ bất chấp tất cả mà chờ đợi và hi hiểu được mọi sự tự ti từ anh, sống trong cảnh nhà khó khăn, nội tâm anh cũng sẽ ngày càng yếu ớt và nhạy cảm, người càng nhạy cảm sẽ càng tự ti. Mà Hy Quang lại tốt đẹp nhường ấy, vừa xinh đẹp, gia cảnh lại tốt. Có lẽ, thâm tâm anh cho rằng bản thân mình mới là kẻ không xứng với cô. Vậy nên anh không dám ngỏ lời yêu với cô, chỉ dám vụng trộm vui mừng vì lời nói vu vơ của cô - nay đã trở thành câu hứa hẹn đợi chờ để anh yên tâm phấn đấu. Và có lẽ, Trang Tự, chàng trai mặc cảm ấy muốn xóa tan mọi khoảng cách về gia cảnh hay tiền tài, rồi mới nghĩ đến chuyện sẽ cho cô biết tình cảm của mình. Nhưng phải chăng, anh đã để vụt mất cơ hội cuối cùng để nói lời thật lòng?Bất giác, tôi giận lây sang mình. Vì có lẽ một kẻ như tôi trong tình yêu cũng sẽ trở nên giống với Trang Tự. Hèn yếu, không nắm bắt cơ hội, vụt mất rồi mới ôm nỗi sầu đau. Trang Tự, vì sao tôi lại cảm thấy anh còn ngốc hơn cả Hy Quang? Ít nhất, Hy Quang dám tỏ tình, còn anh thì một câu minh bạch cũng không dám dù có đau lòng hay đồng cảm ra sao, tôi vẫn không mong Trang Tự sẽ có được tình yêu của Hy Quang. Nghe phong thanh, Cố Mạn bảo rằng quyển thượng viết về Lâm Tự Sâm, còn quyển hạ sẽ viết về Trang Tự. Nghe tin này xong, tôi đâm ra sợ hãi, liệu rằng sau tất cả, Trang Tự mới là người Hy Quang thật sự yêu? Và có phải cuối cùng, mọi hi vọng của Lâm Tự Sâm sẽ tan thành mây khói?Những lần đọc trước, tôi chưa từng lo sợ điều này, vì tôi nghĩ Hy Quang đã trở thành bạn gái Lâm Tự Sâm thì sẽ không có lí gì lại trở về với Trang Tự. Nhưng sáng nay đọc bình luận, thấy có bạn bảo Trang Tự mới là nam chính, tôi đâm ra hoang mang. Lục tìm mọi thông tin từ fb hay gg để khẳng định với bản thân rằng tôi luôn luôn đúng. Nhưng tôi không tìm ra, ở bất cứ nơi nào, có người ủng hộ Lâm Tự Sâm, cũng có người ủng hộ Trang Tự. Ngay cả Cố Mạn cũng chưa đưa ra bất cứ lời nào để xác định thân phận và vị trí của cả hai. Lần đầu tiên, tôi nóng nảy và hoang mang đến nhất trong Thiên Hành Cửu Ca, tôi còn biết kết cục của Hàn Phi sẽ ra sao. Còn bây giờ mọi chuyện trong quyển hạ "Nắng Gắt" vẫn còn là một ẩn số mà tôi không biết phải đợi đến bao giờ mới có kết quả? Người khác đợi đã gần sáu năm, còn tôi mới đợi vài tiếng đồng hồ đã thấy sốt ruột. Thì ra, ngoài chiếc vé đảm bảo cái kết luôn HE và diễn biến truyện luôn ngọt, thì Cố Mạn lại ngược độc giả bằng cách để cho họ chờ đợi - một sự chờ đợi đằng đẵng và không hồi không có lí do oán trách Cố Mạn, sự chậm trễ của cô chỉ có thể chứng minh cô rất chăm chút và quan tâm đến tác phẩm. Và hơn nữa, tôi cũng từng đọc được, rằng cô đã vừa viết vừa khóc trong quyển hạ - vì Trang Tự, vì sự lựa chọn cuối cùng của Hy Quang. Tôi chỉ có thể nói rằng, Cố Mạn đã tự đào hố chôn mình mà ra sao, tôi vẫn mong chiếc vé đảm bảo HE kia sẽ không bị hoàn trả trở lại vì tính năng không còn hiệu quả. "Nắng Gắt" quyển hạ, mong rằng sẽ không lấy đi nước mắt của tôi bất kể là diễn biến hay kết rối như tơ vò, nhưng có lẽ quyển hạ sẽ không ra nhanh như vậy. Haizzz, đúng là không nên lọt hố khi chưa biết kết quả ra sao mà!!
Thịnh Viễn do ông nội Thịnh Tiên Dân một tay tạo dựng nên, từ một tiệm nhỏ ban đầu phát triển thành tập đoàn quy mô lớn vang danh trong giới như ngày hôm nay. Thịnh Hưng Thành có hai con trai một con gái, sau khi con cái trưởng thành, ông chia một số cổ phần của mình cho con, nhưng ông vẫn là cổ đông lớn nhất, đích thân nắm hết toàn bộ mọi việc của Thịnh nội của Lâm Tự Sâm là Lâm Quốc Đống thời niên thiếu đã theo Thịnh Hưng Thành lập nghiệp, có công lao rất lớn trong việc phát triển công ty. Lâm Quốc Đống có 10% cổ phần Thịnh Viễn, ông cũng là cổ đông duy nhất không trong dòng họ Thịnh. Cha của Lâm Tự Sâm là con trai độc nhất của Lâm Quốc Đống, sau khi Lâm Quốc Đống qua đời đã thừa hưởng 10% cổ mẹ Lâm Tự Sâm tuy lớn lên trong gia đình làm ăn buôn bán nhưng bẩm sinh có một vẻ thư sinh nho nhã rất riêng, bây giờ đều là giáo sư đại học, bình thường trừ việc giảng dạy nghiên cứu ra thì chỉ cùng bạn bè đi du ngoạn, chuyện của Thịnh Viễn họ chưa từng quan tâm. Lâm Tự Sâm sau khi bị tai nạn xe cộ đã được cha mẹ chuyển giao phần lớn cổ phần, vì thế bây giờ anh cũng là một trong những quản lý cấp cao của Thịnh là toàn bộ những hiểu biết trước đây của tôi về Thịnh Viễn và tình hình của Thịnh gia. Sáng sớm mùng 11, tôi cùng Lâm Tự Sâm đến Thịnh tiết hôm đó rất đẹp, kiến trúc toàn bộ bằng kính của Thịnh Viễn phản xạ ánh nắng chói chang, nam nữ ăn vận chỉn chu ra ra vào vào liên tục qua cánh cửa mạ vàng. Tôi nắm tay Lâm Tự Sâm đứng bên dưới tòa nhà, nghĩ đến đây sẽ là nơi mình và Lâm Tự Sâm ở bên nhau cả ngày, tòa nhà vốn lạnh lùng thô kệch trong phút chốc dường như cũng trở nên tràn ngập sinh khí và hy Tự Sâm nói về nửa năm công tác của tôi ở Tô Châu, tài vụ và một số quản lý bước đầu nắm được tình hình, bắt đầu tiếp xúc với nội dung quản lý tập đoàn với tầng lớp cao hơn, vì thế lần này anh sắp xếp cho tôi làm ở bộ phận trợ lý tổng giám đốc. Anh nói chức vụ này tôi có thể tham gia những cuộc họp cổ đông ở công ty, mà cũng có thể trợ giúp tổng giám đốc quản lý nghiệp vụ các bộ phận khác, khi ở vị trí này tôi có thể tiếp xúc với tất cả những nhân vật chủ chốt và nghiệp vụ trong công ty, là vị trí có lợi nhất, có thể rèn giũa tôi nhất mà anh có thể nghĩ rất hài lòng với sự sắp xếp của anh, vô cùng mong đợi về nghề trợ lý tổng giám đốc của tập đoàn lớn thế vào Thịnh Viễn, đầu tiên Lâm Tự Sâm đưa tôi đến ra mắt ở phòng tổng giám đốc. Tổng giám đốc là cậu của anh – Thịnh Vu Huy, truyền thông bảo rằng người này cực kỳ tinh anh, mẫn cán, tác phong nhanh nhẹn, nói một là một hai là hai, thường cho người ta cảm giác cực kỳ mạnh mẽ và lạnh lùng. Tôi vốn rất căng thẳng, ai ngờ khi Thịnh tổng nhìn thấy tôi đã rất chủ động và nhiệt tình chào hỏi, bảo tôi ngồi xuống rồi đích thân rót trà, sự nhiệt tình đó hoàn toàn khác hẳn với hình tượng lạnh lùng tàn nhẫn mà truyền thông đưa tin, thực sự khiến tôi ngạc nhiên quá với sự nhiệt tình đó, tôi hơi ngại ngùng, nhưng ông vô cùng tự nhiên nói về tình hình các phòng ban trong công ty, và cả nội dung công tác chủ yếu sau này của tôi, còn vô cùng chu đáo nói tôi biết rằng quán ăn Tây nào ở gần đây có món ăn ngon, quán ăn Trung nào hợp khẩu vị, nếu thức ăn ở công ty không quen ăn thì có thể đến đó ăn, sự thân mật chu đáo đó khiến tôi mừng rỡ vô bước ra khỏi văn phòng, tôi nói với Lâm Tự Sâm "Lời đồn đại hại chết người ta, ai bảo tổng giám đốc lạnh lẽo vô tình chứ, rõ ràng là ông chú hàng xóm thân thiết dí dỏm mà." Lâm Tự Sâm mỉm cười, nhưng không trả lời đó tôi lại được Lâm Tự Sâm đưa đi một vòng các phòng ban, đương nhiên người tôi gặp toàn là trưởng phòng, quản lý, ở chức vụ này, những nhân viên cấp dưới hình như không cần tiếp xúc. Nhưng tập đoàn lớn như Thịnh Viễn mà cấp quản lý có tới mấy chục người, tôi đi giày cao gót diễu qua lại từng phòng, vừa cười vừa trò chuyện suốt cả ngày mệt không thể tả. Cuối cùng chờ tới giờ tan sở, tôi có thể chăm sóc cho cái bụng đói đã kêu ầm ĩ hơn cả tiếng đồng hồ của mình. Lâm Tự Sâm đi lấy xe, còn tôi đứng chờ anh ở cửa."Hy Quang? Là cậu thật sao?" Lúc tôi đứng buồn chán ở cửa, suy nghĩ vẩn vơ thì một giọng nói vang lên từ phía sau. Tôi quay lại, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Diệp Dung. Nụ cười tươi rạng rỡ, cứ như nhìn thấy tôi cô ta thực sự vui mừng vậy."Dung Dung, lâu quá không gặp." Tôi cũng mỉm cười chào, biết rằng quay về Thịnh Viễn sẽ không tránh khỏi chạm mặt, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy. Tòa nhà Thịnh Viễn mấy ngàn nhân viên, có những người e rằng làm việc mấy năm tới lúc nghỉ việc cũng chưa chắc gặp được, nhưng tôi lại nhìn thấy cô ta ngay trong ngày đầu tiên đi làm, thật không rõ là nghiệt duyên nào đưa đẩy."Đúng là lâu quá không gặp, liên hoan hồi Tết cậu cũng không đến, cậu có biết mọi người đều rất nhớ cậu không?" Diệp Dung bước tới kéo tay tôi, thân mật nói, cứ như tôi thật sự là bạn bè tốt làm cô ta ngày đêm mong nhớ không biết tiếp tục diễn kịch với cô ta, nên chỉ cười mà không nói, hy vọng cô ta nhanh chóng buông tha tôi, nhanh chóng kết thúc màn kịch gặp lại nhau "mừng rỡ kích động" bất ngờ này, sau đó đôi bên không liên quan gì nhau nữa."Hy Quang, chẳng phải cậu đang đi làm ở Tô Châu sao? Sao lại ở đây?" Diệp Dung mặc kệ sự im lặng của tôi, đổi chủ đề, giọng nói vẫn thân mật vô cùng."Tớ đi làm ở đây." Tôi vẫn mỉm cười, khách sáo và lịch sự, nhưng giọng nói đã có vẻ bực bội."Gì cơ?" Mặt Diệp Dung tràn ngập vẻ sững sờ không dám tin. "Sao cậu... Trang Tự, anh đến rồi hả?" Sắc mặt Diệp Dung từ kinh ngạc chuyển sang mừng rỡ, nhảy nhót vượt qua tôi xuống bậc thang, bỏ lại mình tôi đờ đẫn đứng ở cửa Thịnh Viễn kẻ qua người bao lâu rồi, khi lại nghe cái tên "Trang Tự", tôi vẫn có một cảm giác không chân thực như kiểu thời gian không gian lẫn lộn. Từng cảnh tượng hôm đó ở hành lang mà tôi đã ngỡ trôi xa lắm rồi, bỗng dưng lại tràn ngập đầu óc như nước lũ, tất cả đều rõ rệt cứ như mới chỉ là hôm lòng tôi bỗng thấy sợ hãi, tôi tưởng mình đã thờ ơ từ lâu, nhưng Trang Tự đứng ngay dưới bậc thềm, sau lưng tôi, tôi lại không dám nhìn anh, tôi vẫn sợ nhìn thấy anh. Lúc này, tôi thật sự hy vọng mình có thể đứng quay lưng lại với anh như thế này, đợi anh đi rồi sau đó giả vờ như chưa từng gặp gỡ."Nhiếp Hy Quang", giọng nói xa vời nhưng quen thuộc vang lên, tôi biết mình không còn cơ hội trốn chạy nào nữa."Trang Tự, chào cậu, lâu quá không gặp." Tôi quay lại, dùng nụ cười nhã nhặn nhất để che giấu nỗi hoảng tới sáu giờ mà trời đã tối, chiếc xe của Lâm Tự Sâm đưa tôi lao vun vút trên cao tốc trong bóng của Lâm Tự Sâm ở Thượng Hải có rất nhiều xe, nhưng tôi lại thích mỗi chiếc xe đua Maserati màu đen này. Cứ cảm giác nó có một khí chất rất riêng, rất duy mỹ, hoa lệ nhưng lại thanh lịch, khiêm tốn. Nó chưa từng cạnh tranh về mặt tốc độ, động cơ... nhưng lại có một khí chất lịch thiệp thoát tục, khiến người ta không thể coi thường, không dám đùa cứ nghĩ rằng đó chính là Lâm Tự Sâm mà tôi quen, tôi thích dáng vẻ anh lái con ngựa nhỏ này, rất hài hòa, yên tĩnh, khiến người ta dễ dàng quên hết những nỗi niềm không vui của thế này Lâm Tự Sâm đang lái con ngựa nhỏ mà tôi thích nhất, xuyên qua con đường Thượng Hải rộng rãi yên tĩnh, nhiệt độ trong xe rất vừa vặn, âm nhạc nhẹ nhàng lơ đãng vang lên bên tai. Đó là sự thoải mái mà trước khi tôi hài lòng nhất, lúc này lại chẳng có tâm tư đâu mà trải nghiệm. Tôi mệt mỏi dựa vào lưng ghế, nhìn những tòa nhà đèn đuốc sáng choang hiện lên trong tầm mắt rồi vụt biến mất, tâm trạng rối khi ở bên Lâm Tự Sâm, tôi luôn cố ý ép mình không được nhớ người ấy, trốn tránh mọi người và tin tức có liên quan đến anh. Nhưng một cảnh tượng nào đó, một tích tắc nào đó vẫn khiến tôi chợt nhớ đến anh, sau đó nỗi nhớ nhung khó mà kiềm chế lại dâng tự nhủ rằng tôi yêu Lâm Tự Sâm, Trang Tự đã là quá khứ từ lâu rồi. Thực tế thì Lâm Tự Sâm cũng đã thành công chiếm được trái tim tôi, trở thành toàn bộ cuộc sống của tôi. Nhưng phải thừa nhận là, ở nơi sâu thẳm trong trái tim vẫn có một sự mong chờ ích kỷ về chuyện gặp lại Trang đêm tối tĩnh lặng, tôi thường nghĩ, ngược xuôi ngang dọc, đến nay chúng tôi cũng đã tìm thấy nơi chốn trở về của riêng mình. Từ trước tuy có những hiểu lầm và không vui, nhưng cuối cùng đã yên bề, đôi bên đã có kết cuộc tốt đẹp tôi đã từng yêu anh, không oán không hận, trong lòng anh cho dù chưa từng có tôi, nhưng khi nhớ về quãng thời gian ấy, chắc cũng thấy ấm áp và tươi thì dù chúng tôi không thể là bạn bè, thì khi gặp lại cũng nên nhìn nhau mỉm cười, khẽ nói câu "Lâu quá không gặp". Như vậy, chắc cũng là rất tốt đẹp phải do tôi ngụy trang quá tốt nên vẻ mặt Trang Tự có một tích tắc đờ đẫn. Tôi chú ý thấy sau lưng anh có một chiếc Audi đen, từ góc độ của tôi nhìn sang, trần xe rất cao rộng, thân xe có đường nét rất đẹp, nhìn chiếc xe toát lên một khí thế bá đạo, hoành tráng. Đọc tin tức trong nhóm bạn bè, tôi đã biết công ty thưởng cho anh chiếc Audi này vì thành tích vượt trội của Trang Tự, nhưng khi thực sự nhìn thấy, trong lòng vẫn có cảm giác khó tả. Trong ấn tượng của tôi, tuy Trang Tự rất xuất sắc về mọi mặt, nhưng lại có tính cách cực kỳ lãnh đạm, không tranh chấp với đời, bây giờ lại lăn lộn trong giới hạng A, chỉ nửa năm đã vượt qua hết thảy, không biết đã bỏ ra bao nỗ lực vất vả, kinh qua bao nhọc nhằn khiến anh phải đau khổ."Dung Dung nói, cậu đi làm ở đây?" Trang Tự hỏi, anh nhìn thẳng vào tôi, hỏi bằng một giọng nghi ngại nhưng mang vẻ dò đoán."Ừ", tôi vẫn chưa thoát khỏi vẻ cảm thương kỳ lạ ban nãy, trả lời anh với vẻ hụt hẫng."Thế thì chúc mừng Nhiếp tiểu thư, cuối cùng đã tìm thấy phiếu cơm cả đời, sau này không lo âu gì nữa.""..." Một câu nói đã đánh tan mọi thương cảm và xót xa trong tôi. Quả nhiên là Trang Tự, mạnh mẽ đến mức hoàn toàn không cần sự thương xót và đồng cảm của bất cứ ai. Trước kia nói tôi là ký sinh trùng của bố mẹ, bây giờ lại ám chỉ tôi bám đại gia, trải qua bao chuyện mà anh vẫn hà khắc với tôi, không hề thay cảm thấy giận dữ, nhưng trong một khắc lại không biết nói gì để phản kích, chỉ im lặng đứng đó. Có lẽ tôi cũng bị anh mỉa mai quen rồi, bây giờ cũng không muốn giải thích gì, chỉ muốn anh mau chóng đưa Dung Dung của anh đi xa, hai người ấy tôi chỉ mong sau này không bao giờ gặp Trang Tự lại không làm theo ý tôi, anh đứng đó, nhìn chằm chằm tôi không chút che giấu, cũng không nói gì, chỉ im lặng giống tôi, cực kỳ nhẫn nại nhìn tôi, cứ như đang chờ tôi lên tiếng. Nhưng tôi có thể nói gì? Không lẽ anh còn mong tôi sẽ tự kiểm điểm trước mặt anh?Tôi thực không rõ rốt cuộc anh có ý gì, nhất định phải hùng hồn ép người như thế, nhìn tôi câm nín và rồi hổ thẹn, bày ra mọi sự tủi nhục mới cam lòng hay sao?Tôi rất muộn phiền, không muốn ở lại đây phút nào nữa. May là điện thoại của Lâm Tự Sâm đã đến, anh nói bên này kẹt xe không đến được, bảo tôi đi vòng qua đường kia đến chỗ như bám được ngọn cỏ cứu mạng, vẻ mặt vẫn cố tỏ ra trấn tĩnh và lịch sự cáo từ Trang Tự và Diệp Dung "Xin lỗi, người yêu mình bảo mình sang đó, đi trước nhé, hôm khác lại nói chuyện." Miệng nói hôm khác nói chuyện mà trong lòng lại nghĩ, đừng bao giờ gặp lẽ là ảo giác, tôi nhìn thấy ánh mắt Trang Tự vụt tối xuống, khóe môi giật giật như đang mỉa mai. Tôi mệt mỏi quá rồi, không muốn suy đoán sự thay đổi tâm lý phức tạp của anh nữa, quay lưng vội vã rời khỏi cái nơi đau buồn
Sau thành công của hàng loạt bộ phim chuyển thể từ truyện Cố Mạn, trong thời gian tới các nhà làm phim sẽ nhắm vào cuốn tiểu thuyết mới nhất của cô mang tên "Tôi như ánh dương rực rỡ". Theo thông tin mới nhất, tiểu thuyết Nắng gắt Tôi như ánh dương rực rỡ của tác giả Cố Mạn chính thức xuất bản quyển thứ 2, cũng chính là phần sau của bộ truyện này. Hiện tại, Nắng gắt Tôi như ánh dương rực rỡ đang trên bảng tìm kiếm weibo bảng chung. Tôi như ánh dương rực rỡ nhanh chóng tạo ra cơn sốt khi ra mắt, trở thành tác phẩm đứng thứ 69 trong top 100 truyện bán chạy nhất năm 2014. Truyện mang đậm phong cách lãng mạn nhẹ nhàng và khó quên của Cố Mạn. Trước đó có thông tin Tencent đã mua bản quyền chuyển thể tiểu thuyết này thành phim cho nên Cố Mạn sẽ nhanh chóng hoàn thành tiểu thuyết gốc. Theo như nguồn tin từ cuối năm ngoái, Triệu Lộ Tư sẽ đảm nhận vai nữ chính Nhiếp Hi Quang, vai nam chính sẽ là Cung Tuấn. Trong năm 2021 vừa qua, Triệu Lộ Tư đã ký hợp đồng sản xuất 6 phim với một nền tảng mạng giấu tên, trong đó cả cả dự ánTôi như ánh dương rực rỡ. Trong khi đó, vai nam chính được xác định là Cung Tuấn. Nguồn tin cũng tiết lộ bộ phim đã hoàn thành kịch bản và sẽ được bấm máy sau dịp Tết nguyên đán 2022. Tuy nhiên, Triệu Lộ Tư bị nhiều người lên tiếng phản đối nếu nhận vai nữ chính trong phim Tôi như ánh dương rực rỡ. Lí do mà netizen đưa ra là vì họ cho rằng Triệu Lộ Tư không phải diễn viên thực lực, cô sẽ thừa cơ hội hợp tác chung với Cung Tuấn mà lợi dụng sức nóng của nam diễn viên để giữ độ hot cho bản thân. Nhắc đến nhà văn Cố Mạn, rất nhiều khán giả đều đã quá quen thuộc với cái tên này. Cố Mạn trở thành một trong những cây bút hot nhất trên màn ảnh xứ Trung. Đặc biệt, những tiểu thuyết của Cố Mạn như Bên nhau trọn đời, Yêu em từ cái nhìn đầu tiên hay Em là niềm kiêu hãnh của anh, Sam Sam đến rồi sở hữu lượng fan hùng hậu….tất cả đều đã chuyển thể thành phim truyền hình, được đông đảo khán giả đón nhận, danh tiếng và rating của những bộ phim này cũng vô cùng tốt. Nội dung Tôi như ánh dương rực rỡ xoay quanh Hi Quang, sau khi chịu nhiều tổn thương vì yêu thầm mối tình đầu, cô đã gặp được Lâm Tự Sâm và nhận ra thế nào là tình yêu. Nhân vật nữ chính trong chuyện là Nhiếp Hy Quang, một cô gái với vẻ ngoài mềm mại, dịu dàng nhưng bên trong lại rất cá tính và mạnh mẽ, có biệt danh rất đáng yêu là Dưa Hấu. Đối với cô, hạnh phúc đơn giản là những điều bình dị và gần gũi trong cuộc sống. Sinh ra trong một gia đình khá giả nhưng Hy Quang vốn không được hưởng niềm hạnh phúc trọn vẹn vì bố cô lại yêu một người phụ nữ khác. Nhiếp Hy Quang dành tình yêu của mình cho Trang Tự - anh chàng chứa đầy mâu thuẫn, một thứ tình cảm hết lòng, trọn vẹn, nhưng chẳng yếu đuối, ủy mị mà lại ấm áp, trầm lặng. Dù cũng yêu Hy Quang nhưng anh chàng này lại để mặc cô hiểu lầm mình với cô gái khác, cứ để năm tháng trôi qua mà không đưa ra một lời giải thích. Khi hai người vẫn quẩn quanh trong những yêu thương, day dứt thì một chàng trai khác có tên Lâm Tự Sâm lại xuất hiện như một cơn gió đầy mới mẻ. Mạnh mẽ và tràn đầy quyết đoán, anh công khai tình cảm mình dành cho Hy Quang, luôn bảo vệ và luôn đứng về phía cô bất cứ lúc nào “Anh đợi em tặng anh một vầng dương rạng rỡ”.
Học kỳ thứ 2 năm tư ấy, là thời kỳ khó khăn nhất tôi phải trải qua trong quãng thời gian học đại học. Ngày hội tuyển dụng liên tiếp, đủ loại phỏng vấn chồng chất, luận văn phản biện đau đầu phiền phức, lại còn một loạt tiệc chia tay “không say không về”…Tất cả chỉ có thể dùng “rối loạn” để đễn tả, mà mỗi người lại giống như một con quay không ngừng, không tự chủ được cứ mãi xoay tròn. Cho đến tận khoảnh khắc phải dừng lại. Tối ngày hai mươi ba tháng sáu, A Phân, bạn giường trên của tôi, trở thành người đầu tiên chia tay Nam Kinh. Cô ấy đi Hạ Môn, một nơi cách rất xa, tôi chỉ biết tên nơi ấy. Tôi chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày, tôi sẽ khóc, đuổi theo tàu hỏa đang rời đi, cho đến khi tàu rít gào tăng tốc và đi mất. Tôi vẫn luôn là một đứa trẻ hạnh phúc khỏe mạnh. Tôi vẫn chưa thật sự hiểu được ly biệt. Cho đến giờ khắc này. Về sau, chúng tôi có thể sẽ không gặp lại nhau nữa. Về sau, chúng tôi dù có gặp lại nhau, cũng chỉ có thể gặp một lúc, rồi lại phải chia tay. Biết đâu chúng tôi lúc đó sẽ không đau lòng như bây giờ, bởi vì chúng tôi đã không còn quan trọng với nhau, hoặc vì chúng tôi đã trở nên mạnh mẽ. Nhưng mà giờ này khắc này, bạn phải đi rồi, tôi chỉ có thể ở sân ga, vừa đi vừa khóc. Tạm biệt nhé, tuổi thanh xuân cuối cùng của chúng tôi. Chúng tôi đã không còn có thể sống như những đứa trẻ. Chúng tôi đã tốt nghiệp rồi. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ! Mới Cập Nhật Có Thể Bạn Cũng Muốn Đọc Tôi như ánh dương rạng rỡ Cố Mạn Em Là Niềm Kiêu Hãnh Của Anh Cố Mạn Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ Quyển Thượng Cố Mạn Thiếu Niên Tuyệt Sắc Cố Mạn Anh Sẽ Yêu Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên Cố Mạn Sam Sam Đến Đây Ăn Nè! Cố Mạn
Tin chắc rất nhiều bạn đang hóng Rùa Mạn lấp hố. Mong tác giả cho chúng ta một câu trả lời xứng đáng. Tôi như ánh dương rực rỡ Quyển hạ được coi là câu trả lời cho tất cả những mong chờ. Bản thân thì đang mong một cái kết viên mãn sau tất đang xem Cố Mạn – Câu chuyện tình cảm ngọt ngào, đầy lãng mạnCó rất nhiều đường trong những câu chuyện tình yêu của Cố Mạn. Đó có lẽ là một trong những điều làm nên tên tuổi của cây bút này. Dù rằng không phải câu chuyện tình yêu nào cũng đẹp, cũng lãng mạn như thế. Những chính họ đã thổi hồn vào đó, hiện thực hóa tình yêu để chúng ta tin tưởng vào hạnh nhắc đến Cố Mạn thì chúng ta không thể quên những bộ truyện đình đám như Sam Sam đến rồi, Bên nhau trọn đời và Yêu em từ cái nhìn đầu tiên. Đồng ý rằng những diễn viên và được chuyển thể mới giúp những bộ truyện ngôn tình này thành bom tấn. Những những tình tiết và câu chuyện ngọt ngào trong đó thì cũng không thể chối điều nữa về truyện Ngôn tình của Cố Mạn, đó là nét mộc mạc trong ngòi bút và cái kết tròn đầy viên mãn. Chính sự đơn thuần, giản dị nhưng cũng không thiếu tinh tế và tỉ mỉ đã đi vào những phần mơ mộng của mỗi người. Kết thúc viên mãn như đang nhắn nhủ “Hạnh phúc ngay ở phía trước, hãy nắm lấy nó”.Chúng ta đều biết Tôi như ánh dương rực rỡ chia làm 2 phần phần 1 quyển Thượng và phần 2 quyển Hạ. Phần 1 thì đã hoàn thành với 40 chương rồi. Và chúng ta thì đang mong chờ được lấp hố với Tôi như ánh dương rực rỡ quyển 40 chương truyện, chúng ta có lẽ vẫn yêu quý một Nhiếp Hy Quang. Có lẽ không phải vì cô ham ăn hay có biệt danh dễ thương là Dưa Hấu. Mà chính sự chủ động trong tình yêu của cô, dám yêu dám ghét mới là điều thu hút nhất ở nhân vật thích Trang Tự, vì đơn giản là cô thích anh. Cô ghét Dung Dung, dù tình chị em cùng phòng nhưng lại cư xử quá ích kỷ. Có thể cô có những nét trẻ con, có những lúc bồng bột và tiểu thư. Nhưng cô vẫn luôn hướng về những điều tươi đẹp và vui sang Tôi như ánh dương rực rỡ phần 2, Hy Quang và Lâm Tự Sâm vẫn những ngày hò hẹn, yêu đương. Lâm Tự Sâm thì luôn chờ đợi tình yêu nồng nhiệt của cô. “Anh đợi em tặng anh một vầng dương rực rỡ”.Trong khi đó, Trang Tự vẫn chuyên tâm vào sự nghiệp của mình. Thế giới nội tâm và tình cảm của anh cũng dần được hé mở. Một trang tự có vẻ lạnh nhạt và vô tâm cũng được dần được lột cởi nhiều hơn. Đồng thời những góc tối trong Lâm Tự Sâm cũng được phơi như thấy bản thân trên từng trang truyệnNgay từ những trang đầu tiên, có lẽ những ai đã tốt nghiệp Đại học, sẽ nhìn thấy mình trong đó. Những cảm xúc, những tình huống chân thực nhất. Khi mà bạn bước chân vào những đoạn đường trưởng thành đầu là những ngày vui vẻ với hội chị em. Đồng ý là nếu có thể thuê trọ ở một mình thì rất thoải mái. Nhưng nếu được ở ký túc xá thì cũng chẳng tệ hơn đâu. Khi mà có người hiểu, lắng nghe và an ủi mình. Rồi cùng đi ăn món này món kìa, dành cho nhau những điều là những tình cảm đơn thuần và trong khiết. Tình cảm của Nhiếp Hy Quang luôn nhẹ nhàng, ấm áp như cái tên của cô. Không hề gay gắt hay chói chang để bắt người khác đón nhận. Đôi lúc cô quặn lòng đau đớn. Song vẫn mạnh mẽ, tích cực chứ không hề ủy là những ngốc nghếch, dại khờ và hiểu lầm. Còn nhớ lúc Dung Dung gán cho cô cái mác cướp người yêu của bạn. Rồi những lần ganh ghét, đổ cho cô chơi bẩn đạp đổ cơ hội việc làm. Những đoạn mà làm nhiều người thấy uất là những lo lắng về tương lại, mệt mỏi với luận văn tốt nghiệp. Nhớ hồi Hy Quang bị giáo viên mắng về luận văn tốt nghiệp. Cô thì ngốc nghếch chọn đề tài giống với Trang Tự. Cuối cùng nếu không có anh thì chắc cô cũng đã trượt tốt nghiệp Đại học điều ấy, ai trong chúng ta rồi cũng sẽ đều nếm trải lấy một tin bên lề về Tôi như ánh dương rực rỡ quyển HạĐiều đầu tiên muốn ngồi lê đôi mách chính là về tên truyện. Có một số bạn chưa biết còn thắc mắc về tên truyện. Truyện có rất nhiều tên khác nhauTôi như ánh dương rực rỡ tập 1/ quyển Thượng/ tập 2/ quyển HạTôi như ánh dương rạng rỡ tập 1/ quyển Thượng/ tập 2/ quyển HạKiêu dương tự ngã tập 1/ tập 2Nắng gắt 1/ Nắng gắt 2Rực rỡ và rạng rỡ là từ đồng nghĩa. Còn những cái tên kia có nghĩa như sau. Hy Quang có nghĩa là nắng sớm, nắng yếu, kiểu ánh nắng buổi sớm mai. Còn “Kiêu dương” có nghĩa là mặt trời ban trưa, mặt trời lên đỉnh. Mà mặt trời lên đỉnh thì phải nắng gắt, nắng chói chúng ta đều biết, hiện tại Tôi như ánh dương rực rỡ quyển Hạ có 7 chương được cập nhật. Thông tin về phần 2, tác giả Cố Mạn có chia sẻ trên Weibo rằngKiêu Dương Tự Ngã đang viết… Nếu bản chính thức tập 2 được update thì trang này sẽ thông báo cho cả nhà biết đầu tiên! Cố Mạn Nội dung 7 chương truyện của phần 2 đều do một người bạn của tác giả cập nhật. Vậy nên, cũng có một số nghi ngờ rằng, 7 chương của tập 2 không phải do chính tác giả dự đoán về cái kết của Tôi như ánh dương rực rỡ quyển HạKết thúc của Tôi như ánh dương rực rỡ là dấu chấm hỏi mà nhiều người muốn giải đáp. Bởi, với những tình tiết tác giả xây dựng, thì phần 1 này đã đủ ngọt, đủ hay và thừa đủ để biên kịch thành phim bản thân Cố Mạn vẫn cho rằng cái kết chưa viên mãn. Dù cho nhiều người bao gồm bạn đọc, biên tập và cả bạn bè đều khuyên không cần viết tiếp. Có thêm Phiên ngoại nữa là đủ rồi. Nhưng cô kiên trì muốn tiếp tục viết quyển rất đồng ý điều này, bởi thật sự cái kết vẫn chưa hề viên mãn và tròn đầy. Kết thúc phần 1 vẫn rất lưng chừng hạnh phúc. Nhiều người muốn truyện dừng lại bởi “tình chỉ đẹp khi còn dang dở”.Thế nhưng nếu đã vững tin vào hạnh phúc, thì đó nhất định là một hạnh phúc viên mãn, tròn Tự Sâm có thật sự là nam chính của Tôi như ánh dương rực rỡ?Tiết lộ về nam chính từ Cố MạnNam chính của Tôi như ánh dương rực rỡ rất đặc biệt. Bản thân Cố Mạn cũng từng tiết lộ rằng, anh không giống bất kỳ một đứa con nào trước đây của cô. Tác giả cũng mập mờ không tiết lộ danh tính, chỉ nói rằng, cách anh tiếp cận, theo đuổi và cả tấm chân tình của anh cũng rất thêm Chi Tiết Các Loại Trái Cây Mẹ Bầu Không Nên Ăn Trong Thai KìĐó là người sẽ cho Hy Quang lựa chọn, cho cô thỏa sức chủ động và quyết định trong tình yêu. Anh không hề vồ vập, cũng không tấn công bất ngờ khiến cô gái mình yêu siêu vui là tác giả có tiết lộ, những tin buồn là nó cũng chẳng đáng giá bao nhiêu. Khi cả 2 người đàn ông trong truyện đều có đặc điểm này. Tác giả cũng từng một lần lên tiếngAi là nam chính có quan trọng đến thế? Tôi thật sự hy vọng mọi người sau khi đọc truyện, điều còn đọng lại là nội dung, diễn biến của truyện. Cố Mạn Một điều đáng buồn khác, Cố Mạn cũng bắt chúng ta phải chờ đợi 14 năm rồi để biết được đáp án, biết được cái kết. Vậy nên có phải Lâm Tự Sâm hay không, đành chờ đợi thêm thôi. Hãy cùng Admin chờ, có được không?Sự ngọt ngào, thâm tình của Lâm Tự SâmChúng ta đều biết, anh biết Hy Quang từ rất lâu, thầm thích cô. Nhưng chính vì đó mà đã xuất hiện hiểu lầm. Lúc Dưa Hấu mới đi làm, anh ra sức bóc lột sức lao động, lấy việc công trả thù ngày, Cố Mạn càng khắc họa rõ hơn về anh. Khắc họa về người đàn ông có biệt hiệu “Đệ nhất cầm thú Y khoa”, để rồi Hy Quang phải thốt lên trong đầu “Thật khốn nạn”. Nhưng chính nét vô sỉ liêm sỉ gì tầm này lại tạo nét sức hút của anh. Con gái thường thích trai hư cảm của anh, sự dịu dàng của anh, chúng ta đều thấy rõ. Và bản thân cũng vậy, cũng rất thích anh. Thích sự dịu dàng, sự quan tâm, sự chở che từ anh. Thích sự thâm tình của Tự Sâm theo đuổi cô ấy, là mang đến hạnh phúc cho cô ấy, chứ không phải gánh nặng cho cô ấy, nên cô ấy không phải xin lỗi, không ai nên xin lỗi với tình cảm của mình cả, điều trái tim muốn làm không ai có thể ngăn nhiên, cũng nhìn nhận một cách chính đáng về mặt xấu. Khi trong một lần, anh biệt tăm biệt tích bỏ đi mà không nói một lời. Nhìn sự hoang mang lúc đấy của Dưa Hấu mà mình cũng thấy hoang mang điều khác, tình cảm của Hy Quang với anh vẫn mơ hồ và chưa rõ ràng. Đó có phải thật lòng yêu hay thương hại hay không thì chưa thể biết. Bởi tâm lý con người buồn cười lắm. Phải đợi cho Trang Tự một niềm tin nho nhỏBản thân là một người đọc truyện rất chậm. Cũng chính bởi vậy mà mình cảm được nhân vật tốt hơn. Đồng thời nhìn vấn đề ở một góc Tự là con nhà nghèo, hay nói chính xác là không có tiền. Và anh cũng biết, nhà Hy Quang rất giàu. Chính cô còn cho anh vay tiền để làm phẫu thuật cho mẹ. Có tự ti hay không?Có đấy. Đàn ông là vậy đấy. Thích một người thật lòng nhưng không có gì trong tay mà chưa dám biểu lộ, chưa thể đường đường chính chính đến với những năm tháng đại học, anh cố gắng cho tương lai sự nghiệp của mình. Ra trường rồi, anh phát triển mảng đầu từ để ngày càng trở nên thành đạt. Cũng có một thời gian, anh lạnh nhạt hơn với Dung điều thể hiện tình cảm của anh dù ít nhưng thấm. Lần anh thức mấy đêm trắng để làm luận văn tốt nghiệp cho Hy Quang. Anh cũng cho Hy Quang lựa chọn khi mà hỏi cô bằng một câu hỏi đầy ẩn bạn có thể tham khảo “Chi tiết quả nho” tại đâyHàng triệu người mong đợi Tôi như ánh dương rực rỡ quyển HạCó rất nhiều người chờ đợi, vậy nên cũng có rất nhiều ý kiến khác nhau về cái kết truyện. Và phần lớn các bạn thường ủng hộ Lâm Tự Sâm. Thậm chí, có một số bạn sợ đùng một cái, Trang Tự đột nhiên trở thành nam ý kiến cho rằng, tình cảm của Hy Quang đã chuyển hướng cho Lâm Tự Sâm. Cô yêu anh không phải bởi sự thương hại. Trang Tự đã vuột mất cơ hội. Quả nho to cũng không còn dành cho anh như coi Trang Tự là cơn mất ngủ, thì Lâm Tự Sâm chính là một liều thuốc an thần của Hy Quang. Anh đã bên, sẵn sàng làm tất cả để cô vui vẻ và hạnh mình cũng tin tưởng, cho dù Trang Tự và Hy Quang không đến với nhau. Cố Mạn cũng sẽ phơi bày nội tâm của anh, về chân tình và cách thể hiện tình cảm của đối đừng nản chí, cũng đừng quên tìm thấy hạnh phúc của chính bản thân mình Hy Quang “chuẩn gắt” trong Nắng gắt tập 2Đợi Cố Mạn viết cái kết cho Tôi như ánh dương rực rỡ quá lâu. Lòng có chút nản, đợi ký đường để ngọt chết người đọc vTự nhiên nghĩ đến một tên khác của truyện là Nắng gắt. Thầm nghĩ, cuộc đời đôi khi phải sống thật gắt. Bởi như thế, tuổi trẻ này mới có thể rực rỡ Nắng gắt tập 2, Nhiếp Hy Quang vẫn còn chút gì đó dịu dàng và ngây dại. Cô vẫn cố gắng vì công việc, vẫn có một tình yêu nhẹ nhàng với nhiều thú thêm một đoạn ngược tàn tâm, để cho nhân vật được lột xác mạnh mẽ, để chúng ta thấy Hy Quang sống chuẩn gắt thì truyện liệu có hay hơn không?Nói đến đây tự nhiên muốn tự tay viết tiếp truyện quá. Nhưng mà vẫn hơi sợ tay non, đặt bút viết lại bị gạch đá thì thảm tưởng của mình bắt đầu bằng 2 từ đam mê và khát khao. Nói về đam mê, mình vẫn chưa rõ Hy Quang yêu thích là điều gì. Chả lẽ là công việc nội trợ, nấu ăn,… rồi trở thành một người vợ ngoan để truyện thêm chút biến cố, nhà phá sản, đặt Trang Tự vào vai ác hại cô. Để cho cô nhận ra niềm đam mê về kinh doanh hay một sự nghiệp nào xây dựng một niềm khát khao, một điều gì đó mà cô ham muốn mạnh mẽ. Rồi kể chuyện về hành trình đạt được ước mơ với đam mê mạnh mẽ từ khi, những điều đó lại khiến cuộc đời của nhân vật sống gắt hơn. Còn các bạn thì sao. Muốn một cái kết nhẹ, ngọt ngào chỉ vì yêu. Hay một cuộc đời chuẩn gắt như thế?Tôi như ánh dương rực rỡ, đáng mong chờ thành phim?Thật ra, cũng không nghĩ bộ truyện nên chuyển thể thành phim. Bởi vì vẫn còn có một quyển Hạ cơ mà. Làm sao diễn viên có thể lột tả hết tâm nhân vật khi mà vẫn chưa hiểu hết tình cách của nhân vật mà mọi thứ vẫn còn chấm hỏi, một bộ phim phát sóng sẽ chỉ làm sai lệch đi thông điệp và giá trị của thông điệp tác giả muốn truyền nhiên, bất kể là Hy Quang thời đại học hay lúc yêu đương với Lâm Tự Sâm thì chắc chắn sẽ rất ngọt ngào và thoải truyện dịch chuẩn cho bạn nào cần Đọc truyện Tôi như ánh dương rực rỡ quyển hạ
tôi như ánh dương rực rỡ quyển hạ